Thứ Ba, 30 tháng 7, 2013

ĐÚNG LÚC

Chris Mikalson


Sau khi chiếc xe bán tải của con rể tôi tấp vào rồi dừng lại trước cửa nhà tôi, tiếng mở cửa lẫn tiếng đóng cửa rầm rập, tiếng tuyết vỡ kêu lạo xạo, và tiếp theo là tiếng đập cửa thình thình. Tôi vừa mở cửa thì hai đứa cháu ngoại chen nhau lao vào nhà, đồng thanh hét vang:
- Con chào bà ngoại.
Brad, bảy tuổi, ôm lấy tôi, hôn tôi chùn chụt rồi nói:
- Bà ngoại ơi, con yêu bà ngoại lắm. Con rất thích khi tối nay được ở đây với bà ngoại.
Chà, thằng nhỏ làm ruột gan tôi nở ra từng khúc vì tình cảm của nó.
Shondie, bốn tuổi, đẩy chúng tôi ra, miệng nó ong óng:
- Ông ngoại đâurồi?
Con nhỏ hộc tốc leo lên cầu thang, cố bước thật nhanh trong khả năng của đôi chân bé xíu. Nhào vào hai cánh tay giang rộng của ông ngoại. Shondie huyên thuyên kể lể khoe khoang đủ thứ chuyện, trong đó có cả chuyện con búp bên mới mua của nó.
Tôi nhìn cảnh tượng đo tự hỏi, có bao giờ nó biểu lộ tình yêu của nó với mình theo cách này không? Tôi mong một mối quan hệ đặc biệt với nó, như đang có với Brad. Nó yêu ông ngoại nó, điều đó thật tuyệt, nhưng cũng làm tôi thấy hơi tự ái và ganh tị.
Khi tôi tâm sự điều đó với chồng, ông ấy nói:
- Bà đừng có ngớ ngẩn như thế chứ. Rồi nó cũng thay đổi thôi. Cái gì củng phải có thời điểm của nó.
Sau khi nghe kể chuyện, chơi game và chơi xây nhà đã đời, thằng Brad hỏi xem chúng có thể coi bộ phim mà chúng mang theo được không. Brad vỗ vỗ lên sàn nhà mát lạnh nói với tôi:
- Bà ngoại ơi, nằm xuống đây với con.
Tôi mỉm cười nằm áp cái bụng xuống nền gạch bên cạnh nó. Cảm giác lân lâng của tình yêu len lỏi khắp người tôi như một khúc nhạc ngọt ngào.
Tôi đập đập lên sàn nhà hỏi Shondie:
- Shondie, con có thích nằm đây không?
Con bé chu mỏ:
- Không ... con sẽ ngồi với ông ngoại.
Nó loay hoay leo lên đùi chồng tôi khiến ông ấy phải bỏ cuốn tạp chí đang đọc xuống bàn.
Tôi thở dài. Tôi cảm thấy ngốc nghếch khi bị từ chối.
Brad nói huyên thuyên không ngớt, cố giải th1ich về đám Pokemon và chúng liên quan với nhau ra sao. Nhưng trước khi bộ phi chấm dứt, nó đã cảm thấy hết hứng thú, nghĩ ra một trò chơi mới. Miện nó hét to:
- Tới giờ chọc lét rồi!
Brad nhảy lên lưng tôi, chọc lét vào hai bên sườn của tôi:
- Bà ngoại không thích bị chọc lét, phải không bà ngoại.
- Thì con cũng vậy thôi.
Tôi xoay người giữ chặt tay nó và bắt đầu chọc lét nó.
Brad rú lên:
- Không, không, đừng mà. Con sẽ trả thù bà ngoại cho mà coi.
Để thoát được khỏi hai cánh tay tôi, nó chọc vào gan bàn chân tôi. Tôi đè nó xuống và hôn chụt chụt vào hai má nó:
- Con là chàng trai mà bà yêu nhất. Con là chàng trai của bà.
Brad ngộp thở cố vùng vẫy:
- Ối bà ơi, thả con ra, con chết ngộp mất thôi.
Rồi nó lồm cồm đứng lên co giò chạy mất.
Tôi vẫn còn nằm trên sàn cười hinh hích thì Shondie tụt xuống khỏi chân ông ngoại, thả người xuống tấm thảm bên cạnh tôi. Nó nói:
- Bà ngoại ơi, tới giờ chọc lét rồi!
Tôi bật cười thích thú và bắt đầu chọc lét Shondie. Nó cười khúc khích, vặn vẹo thân mình , kêu to:
- Bà ngoại nói đi, bà ngoại nói câu mà bà mới nói với anh Brad đi.
- Con là chàng trai mà bà yêu nhất.
Nó sửa lưng tôi ngay:
- Không phải, con là con gái cơ mà.
Hai cánh tay nó quàng lấy cổ tôi và nó hôn tôi. Cổ họng tôi đột nhiên nghẹn lại, tôi nói:
- Con là cô gái mà bà yêu nhất.
Shondie rời khỏi tôi, leo trở lại lên đầu gối của ông ngoại. Áp má vào ngực ông ngoại, nó thỏ thẻ:
- Ông ngoại, con cũng là cô gái mà ông ngoại thích nhất phải không?
Chồng tôi cười ha hả:
- Phải, đúng rồi, và con cũng là cô gái mà bà thích nhất.
Ông ấy càng cười to hơn, nháy mắt với tôi trong khi tôi vội chùi những giọt nước mắt đang làm nhòe cả hai con mắt.

Không có nhận xét nào: