Thứ Hai, 30 tháng 7, 2012

EM VÀ ... MẸ ANH




Truyện do BS Nguyễn Quý Khoáng chuyển đến

Thứ Bảy, 28 tháng 7, 2012

TRƯỜNG HỢP CỦA ABBY SWANSON

Jim B. Tucker

Abby Swanson - Một cô bé sống ở bang Ohio - chỉ mới bốn tuổi khi em bắt đầu kể chuyện cho mẹ mình vào một đêm nọ sau khi tắm. "Mẹ ơi, hồi mẹ còn bé tí con vẫn thường tắm cho mẹ," cô bé nói "Ồ, thật sao?" mẹ cô bé đáp lại. "Dạ, mẹ đã khóc," Abby nói. "Thế ư?" mẹ cô bé hỏi. "Dạ đúng," Abby kể thêm. "Con là bà cố của mẹ."
"Thế tên con là gì?" mẹ cô bé hỏi em. Chị vẫn còn nhớ tóc mình đã dựng ngược lên khi Abby ngẫm nghĩ câu hỏi và gõ gõ ngón tay vào thành miệng.
"Lucy ... Ruthie? ... Ruthie."cuối cùng cô bé nói. Vì đó chính là tên của bà cố Abby nên mẹ cô bé đã cố hỏi em thêm nhiều câu hỏi nhưng Abby không nói gì thêm.
Bà cố của Abby đã mất vào năm 1985, chín năm trước khi Abby được sinh ra. Bà có hai mươi đứa cháu và khác với những người khác, mẹ Abby sống gần và rất thân thiết với bà suốt tuổi thơ của mình. Họ đã xung khắc với nhau vài lần khi mẹ Abby còn là thiếu nữ nhưng lại rất hòa hợp với nhau khi chị đã trưởng thành.
Mẹ Abby vẫn thỉnh thoảng nhắc đến ông bà cố trước các con mình nhưng không bao giờ gọi thẳng tên họ và chị đã không nói đến họ ít nhất là 6 tháng trước đêm đó. Hơn nữa, bà ngoại Abby sống ở bờ Tây và không thể nào đã là người nói cho Abby biết về bà cố của mình. Sau đó, mẹ cô bé hỏi bà ngoại của Abby để biết chắc chắn có phải bà cố của Abby từng tắm cho mình hay không. Bà ngoại Abby cũng cho biết hồi bé mẹ Abby rất hay khóc mỗi lần được tắm.
Mẹ Abby tin chắc Abby chưa từng nghe đến tên bà cố của mình. Đúng thật là vài ngày sau đó khi chị hỏi cô bé tên bà cố là gì, Abby đã không trả lời được. Abby đã quên tất cả các thông tin hay kí ức có trong đầu mình vào buổi tối hôm đó.
Chúng ta nên nhìn nhận thế nào về câu chuyện này? Chuyện của Abby là một ví dụ chúng ta có thể sử dụng làm cơ sở đưa ra lời giải thích cho những trường hợp trẻ thuật lại ký ức về kiếp trước. Chúng tôi tiếp cận những trường hợp này với trí tò mò khoa học. Công việc của chúng tôi là tìm hiểu về hiện tượng này và cố đưa ra lời giải thích thỏa đáng nhất trong từng trường hợp. Đặc biệt, lúc nào chúng tôi cũng để ý đến câu hỏi liệu một trường hợp nào đó có phải là ví dụ điển hình cho một sự kiện siêu nhiên - một sự kiện nằm ngoài phạm vi giải thích của khoa học đương thời - hay không, và về nhiều mặt thì đây chính là câu hỏi quan trọng nhất trong quá trình nghiên cứu của chúng tôi. Câu hỏi này thường không thể trả lời được. Một đứa trẻ có thể khẳng định mình nhớ được kiếp trước nhưng lại không cho biết bất cứ thông tin nào về cuộc đời đó mà các em không thể biết được bằng cách thông thường. Trong những trường hợp như thế, chúng ta không thể nói trẻ là hiện thân kiếp này của người các em nói mình nhớ được. Nhưng cùng lúc đó, chúng ta cũng không thể khẳng định chắc chắn những câu nói của trẻ là sai, thậm chí cả khi không có bằng chứng nào hỗ trợ cho chúng.
(Jim B. Tucker MD - Life Before Life: A Scientific Investigation of Children's Memories of Previous Lives - 2005)
Chú thích:* Jim B. Tucker là bác sĩ chuyên khoa nhi - tâm thần, đại học y khoa Virginia, đồng thời là giám đốc bệnh viện Thần Kinh Gia Đình và Trẻ em.

Mỗi Tuần Một Ảnh : Hoa Lục Bình


Lục bình, loài hoa vừa đi vừa nở, như một bài thơ tôi viết thuở nào, là một thứ hoa quá bình thường, thậm chí quá tầm thường, do trời trồng, cứ phiêu dạt, cứ lang bạt kỳ hồ như mây bay gió thổi, như số phận và tâm hồn của người nghệ sĩ. Lục bình vừa đi vừa sống, vừa đi vừa nở hoa, vừa đi vừa sinh sôi và tan rã. Nương trên sông nước, có lúc loài hoa xê dịch này chạy như bay về phía chân trời, chạy như đang bị nghìn thượng nguồn lũ lụt đuổi bắt, chạy như đang trôi tuột về phía hư vô, về phía không còn gì, để bấu víu và tồn tại… (Trần Mạnh Hảo) 
(Mỗi Tuần Một Ảnh – Bộ ảnh cá nhân ghi lại cảm hứng từ những khoảnh khắc trong cuộc sống)

NHỮNG MẪU CHUYỆN VUI VỀ BÁC SĨ (DOCTOR JOKES)


18- Hên xui !
 
       Bệnh nhân: Tôi sẽ khỏe sau khi mổ, đúng không?
Bác sĩ: Vâng. Nhưng ca mổ rất phức tạp. Hết 9 trong 10 người bị tử vong sau cuộc giải phẫu này.
Bn: Cái gì? Vậy tại sao ông dám bảo đảm sự an toàn của tôi.
Bs: Có lẽ ông sẽ là người thứ 10 may mắn nhất.

Patient: I will be fine after the operation, right?
Doctor: yes. But the operation is very complicated.  Nine out of ten people die after this operation.
Patient: What? Then how come you are getting sure about my safety?
Doctor: Maybe you are the luckiest tenth person.
 
19- Người chết luôn im lặng
 
Tại cửa hàng thuốc.
Người mua: Có phải ông bán loại thuốc này không?
Người bán: Vâng.
Người mua: Đó là thuốc giả và chứa độc tố.
Người bán: Nhưng trước đây đã có ai phàn nàn về loại thuốc này đâu.
Người mua: Làm sao người chết mà có thể phàn nàn chứ?

Medicine shop:
Buyer: Do you sell this medicine?
Seller: Yes.
Buyer: It’s fake and poisonous.
Seller: But nobody complained about it before.
Buyer: How can dead people complain?
 
20- Giống nhau cả thôi !
 
Tại phòng mổ.
Bệnh nhân: Thưa bác sĩ, xin hãy giải phẫu một cách an toàn. Đây là lần mổ đầu tiên của tôi đấy.
Bác sĩ: Đây cũng là lần mổ đầu tiên của tôi mà.

In the operation theatre:
Patient: Doctor, please do the operation safely. This is my first operation.
Doctor: It’s my first operation too.
 
21- Cho bõ ghét 

      Anh tôi đi khám bệnh tuần rồi. Bác sĩ bảo anh đến chỗ cửa sổ và thè lưỡi ra. Khi anh hỏi tại sao, bác sĩ trả lời:
“Tại tôi ghét cái bà sống bên kia đường”.

My brother went to see the doctor last week and the doctor asked him to go over to the window and stick out his tongue. When he asked why the doctor replied "Because I hate that woman who lives across the street.”
 
 
22- Ý kiến thứ hai…
 
        Chị tôi đến bác sĩ khai chứng đau lưng. Bác sĩ khám rồi nói:
- Chỉ là do tuổi già thôi mà.
Chị tôi nói là muốn có thêm một ý kiến thứ hai. Bác sĩ bảo:
- Được thôi, bà còn xấu hoắc nữa.
 
My sister went to the doctor complaining of a bad back. The Doctor examined her and  said "It's just down to old age". My sister said that she wanted a second opinion "Okay" said the doctor " you are quite ugly as well".
 
23- Tin xấu và tin tốt
 
Harry nhấc điện thoại. Đó là cuộc gọi của bác sĩ Phòng Cấp cứu.
Bác sĩ thông báo:
  - Vợ ông bị thương nặng trong một tai nạn giao thông, tôi xin báo cho ông tin xấu và tin tốt đây. Tin xấu là bà ấy bị liệt cả tứ chi, và sẽ cần có người giúp đỡ suốt cuộc đời còn lại trong việc ăn uống cũng như vào nhà vệ sinh.
     Harry hốt hoảng:
- Ôi Trời! Còn tin tốt?
     Bác sĩ đáp:
- Tôi đùa đấy. Bà ấy chết rồi !

Thứ Sáu, 27 tháng 7, 2012

NHỮNG BÀI HỌC TỪ CUỘC SỐNG

Thy Anh st


Ai trong chúng ta cũng ước ao có được một người thầy tinh thần. Ta mong tìm được một ai đó đã đạt được ngưỡng nhận thức cao siêu, có khả năng dẫn dắt tâm linh cảm xúc của chúng ta. Có người sau nhiều năm tìm kiếm vô vọng chỉ thấy vỡ mộng và thậm chí còn lạc lối. Thật ra, người thầy vĩ đại nhất lúc nào cũng ở bên ta và cho ta những bài học quý giá. Đó chính là cuộc sống.
Những người, những cảnh ta gặp hàng ngày có thể dạy ta nhiều điều nếu ta biết mở lòng đón nhận sự thông thái ấy. Ta thường không nhận ra người thầy của mình vì vẻ bên ngoài và hành động của họ không giống như một vị quân sư vẫn tồn tại trong trí tưởng tượng cuả ta ... Song rất có thể, họ lại chính là hiện thân của sự thông tuệ. Cũng có những người thầy soi rọi con đường cho ta bằng cách chỉ ra những điều ta không hề muốn làm. Tất cả mọi tình huống xảy đến trong cuộc sống của riêng ta, từ những chuyện nhỏ nhặt đến vô cùng uqan trọng , đều có thể ngầm chỉ dạy cho ta chính xác điều mà ta cần bổ xung trong từng giai đoạn nhất định của cuộc đời.
Sự kiên nhẫn, lòng trắc ẩn, tính bền bỉ, sự chân thật và lòng bao dung ... tất cả đều được nói đến trong lớp học của người thầy "CUỘC SỐNG". Bạn có thể nhắc nhở bản thân nhớ đến người thầy tuyệt vời này bằng cách mỗi ngày dành ít thời gian chiêm nghiệm lại những điều mà cuộc sống đã mách bảo bạn. Rắc rối trong mối quan hệ với bạn bè hay người thân có thể dạy cho bạn biết tha thứ. Những người cơ nhỡ gặp bạn một cách tình cờ mỗi ngày có thể giúp bạn biết thế nào là nhân hậu và hào phóng. Việc bạn liên tục bị mất mát buộc bạn phải quan tâm nhiều hơn đến thực tiễn cuộc sống . Hãy tin vào trực giác của bản thân về bản chất của các bài học trước mắt, hãy hành động theo nhịp độ của mình và đặt những câu hỏi tùy thích. Cuộc sống sẽ luôn cho bạn đáp án.

Thứ Năm, 26 tháng 7, 2012

TRÌNH BỆNH ÁN : Một Trường Hợp nhiễm Helicobacter pylori và Ung thư Bao tử - Cần có Bảo Hiểm Sức Khỏe cho Mọi Người !

Bác sĩ Nguyễn văn Đích

Vui sống mỗi ngày @ blog: mời các bạn sinh viên y khoa tham khảo một trường hợp Lâm Sàng rất thường gập với những nhận xét đầy tình người cuả bác sĩ Nguyễn Văn Đích, một người thầy cuả tôi từ trước năm 1975, hiện đang sốngvà làm việc tại Mỹ. 


Ông G.S. 66 tuổi là người gốc Hy lạp, sang Mỹ trên 40 năm, có vợ và hai con đang học đại học. Ông là chủ một tiệm sửa xe nhỏ ở đầu đường gần văn phòng nên tôi thường đem xe đến để sửa hoặc thay dầu nhớt. Ông tự hào: “Tôi sang đây với hai bàn tay trắng, vừa làm vừa học, lấy được hai bằng về cơ khí và đã mở được cái tiệm sửa xe này”.
Ông hút thuốc lá như một cái ống khói, thường hay ho khan, tôi khuyên đi khám sức khỏe và chụp phim phổi nhưng vì không có bảo hiểm nên ông cứ ngần ngại. Một hôm ông bị đau dữ dội vì sạn tiết niệu, phải đi cấp cứu, tốn mất mấy ngàn bạc.
Một lần khác gặp tôi, ông kêu đau ở vùng trên bụng, tôi khuyên đi khám bệnh và chụp bao tử nhưng ông chỉ ầm ừ. Ông cho biết có người bạn là bác sĩ chuyên về tiêu hóa gan mật nên tôi khuyên ông đi khám và soi bao tử vì bạn bè chắc là có thể giúp đỡ nhau. Ít lâu sau ông cho biết bạn ông nói có thể thử H.pylori trước xem sao, nghĩa là ông đã không đi khám mà chỉ hỏi ý kiến. Ông muốn đến văn phòng chỉ để thử máu tìm H.pylori mà thôi vì sợ tốn tiền. Kết quả thử H. pylori dương tính, tôi phải viết đơn điều trị H. pylori cho ông và nhấn mạnh ông cần đi nội soi hoặc chụp bao tử để đề phòng ung thư. Tôi khó chịu vì ông cứ khất lần. Ông chậm rãi nói: ”Kinh tế đang khó khăn, mỗi buổi sáng mở cửa tiệm ra là đã mất 600 Dollars, nếu không kiếm được 600 Dollars thì ngày hôm đó không đủ tiền trả chi phí!”. Nghe nói thế tôi đành im lặng, không chê trách rằng ông đã quá hà tiện. Một thời gian sau ông cảm thấy mệt và vì đã có Medicare nên đến khám bệnh.
Thăm khám: da niêm nhợt nhạt, sinh hiệu ổn, thử phân có máu ẩn, công thức máu: Hồng cầu 3.7 triệu , huyết sắc tố 7.9 g/dl hematocrit 26.4 %, chức năng gan thận bình thường, nội soi ruột già bình thường, nội soi bao tử có khối u ở bờ cong nhỏ vùng thân bao tử, cơ thể bệnh xác nhận ung thư tế bào tuyến (adenocarcinoma) có phản ứng viêm cấp và mãn không còn thấy H.pylori. PET không có di căn. Ông được đìều trị hóa chất trước khi giải phẫu.
Tôi gặp ông đang làm việc, sắc mặt hồng hào, cho biết điều trị hóa chất không có tác dụng phụ, khoe rằng không bị rụng tóc, và vạch áo cho thấy đang mang một cái bao chứa hóa chất được bơm liên tục vào tĩnh mạch qua một cái “port” gắn ở trước ngực. Tôi vui vẻ nói: “Y khoa đã làm được những điều thật kỳ diệu!”, tôi thầm nghĩ “Ở Việt nam của tôi ngày xưa bệnh nhân biết bị ung thư bao tử chỉ sống được từ 2 đến 5 tháng”.
Bàn luận-

1).
Nhiễm H. pylori rất phổ biến nhất là ở các nước đang phát triển, 50% trẻ em đã bị nhiễm trước 10 tuổi, vào lúc 50 tuổi 80% dân chúng đã bị nhiễm. Trong 100 người bị nhiễm 85 người tự khỏi, 15 người có triệu chứng trong số đó 6 người bị loét và 1 người có thể bị ung thư bao tử. Nhiễm H. pylori cũng hay xảy ra trong gia đình, vì môi trường sống và vì lây qua đường miệng.
Người ta không khuyên truy tìm H.pylori ở tất cả mọi người nhưng cần tìm H. pylori ở những người có triệu chứng. Có thể tìm H.pylori bằng nhuộm hoặc cấy mẫu niêm mạc bao tử. Trong thực tế làm xét nghiệm 13 C-urea hoặc tìm kháng nguyên trong phân cho kết quả chính xác. Đối với người có triệu chứng từ các nước đang phát triển vì xuất độ nhiễm cao có thể tìm kháng thể trong huyết thanh và điều trị nếu dương tính.
Điều trị theo phác đồ kết hợp nhiều kháng sinh với thuốc ức chế bơm proton trong 7-14 ngày, tiếp theo bằng thuốc ức chế bơm proton trong 4 tuần. Bệnh nhân cần hợp tác và kiên nhẫn uống nhiều thuốc trong nhiều ngày. Đối với bệnh nhân trẻ không có triệu chứng báo động như xuống cân, thiếu máu, nôn mửa... có thể yên tâm nếu không còn triệu chứng, có thể kiểm chứng 4 tuần sau kháng sinh hoặc 1 tuần sau khi ngưng ức chế bơm proton bằng xét nghiệm 13 C-urea. Khoảng 80% bệnh nhân đáp ứng sau đợt điều trị đầu, những người không đáp ứng cần điều trị lại bằng một kết hợp kháng sinh khác.
Đối với bệnh nhân trên 45 tuổi hoặc có triệu chứng báo động như đã kể trên, các hội chuyên môn khuyên nội soi hoặc chụp bao tử. Nội soi tuy đắt hơn chụp X quang nhưng chính xác hơn và cho phép sinh thiết nếu cần.
2).
Từ 1994 Cơ quan Quốc tế Nghiên cứu Ung thư công bố H. pylori là một tác nhân gây ung thư bao tử, và cũng có bằng chứng tỏ ra rằng H. pylori gây lymphoma niêm mạc bao tử (gastric mucosa-associated lymphoma, MALT lymphomas).
Theo một nghiên cứu, nguy cơ bị ung thư bao tử của người nhiễm H. pylori tăng gấp 6 lần người không nhiễm. Tuy vậy so với số rất lớn người nhiễm H.pylori trên thế giới, chỉ có một số nhỏ bị ung thư. Điều trị H. pylori làm giảm nguy cơ bị ung thư, giảm sự phát triển của MALToma và trong trường hợp ung thư bao tử sớm, giảm khả năng tái phát sau giải phẫu.
Ung thư bao tử có xuất độ cao ở Việt nam là bệnh có dự hậu xấu nhưng có thể ngừa được bằng cách cải thiện môi trường và điều trị nhiễm H. pylori. Người Việt nam mỗi khi đau bụng hoặc “đầy hơi”, hay “khó tiêu” thường tự chữa bằng một ít “thuốc bao tử” kể cả “nghệ và mật ong”. Cách làm này không đúng, cần theo các hướng dẫn kể trên để điều trị an toàn và loại trừ H. pylori và do đó ngừa ung thư bao tử.
3).
Những ai quan tâm đến sức khỏe của dân chúng đều phải nhận rằng cần có một cơ chế để mọi người có thể được săn sóc về sức khỏe như nhau.  Nhưng khi tìm cách để thực hiện điều đó thì một số người Mỹ lại lớn tiếng kêu lên là “xã hội hóa y khoa” v.. v... Họ muốn “hù dọa” dân chúng để bảo vệ quyền lợi riêng của mình.
Nói đến cùng thì con người vẫn là một thực thể xã hội. Không một sinh vật nào có thể sống đơn độc, từ vi khuẩn đến cây cỏ và động vật, tất cả đều sống trong một quần thể.
Tôi trăn trở vì những người như ông S. đã làm việc suốt đời mà vẫn không có thể bảo vệ được sức khỏe của mình. Ông đã làm việc để cho hai con học đại học, để có kiến thức và đóng góp được nhiều hơn. Nhờ sự làm việc của ông mà các xe chạy được trên đường, cũng như nhờ cơ sở của ông mà một số công nhân có việc làm và gia đình của họ có điều kiện sinh sống.
Thật là không công bằng nếu những người làm việc lương thiện lại không được bảo vệ để sống và làm việc.
Cần có Bảo Hiểm Sức Khỏe cho Mọi Người!

Thứ Tư, 25 tháng 7, 2012

NGỒI THIỀN


Thích Nhất Hạnh

Thiền ngồi trên đường phố - ảnh minh họa

Được ngồi yên là một đặc ân.
Khi tổng thống Nelson Mandela đến thăm nước Pháp lần đầu sau thời gian bị giam cầm, một nhà báo đã hỏi:"Ngài mong muốn điều gì nhất?" Tổng thống Nelson Mandela trả lời:"Được ngồi yên và không phải làm gì cả. Từ khi ra khỏi tù, tôi không có được may mắn đó. Tôi quá bận, cho nên điều mà tôi mong muốn nhất là ngồi yên và không làm gì cả."
Có cơ hội được ngồi yên và thưởng thức hơi thở vào ra là điều rất tuyệt vời. Thở vào, thở ra, không có gì khó khăn. Mời bạn ngồi cho Nelson Mandela, ngồi cho tất cả những ai đang rong ruổi, cho tất cả những ai không có thì giờ trở về với chính mình để thực sự sống. Trong thời đại này, được ngồi yên là một sự xa xỉ mà cũng là điều hết sức cần thiết cho việc chữa trị và nuôi dưỡng thân tâm.
Chọn một tư thế mà bạn cảm thấy thoải mái nhất, ngồi trên tọa cụ hay trên ghế. Nếu ngồi trên ghế thì đặt cả hai lòng bàn chân xuống sàn nhà. Lưng thẳng nhưng không cứng. Buông thả hoàn toàn, ngồi thật tự nhiên trên ghế hoặc tọa cụ, bụng mềm, miệng mỉm cười. Chú tâm hoàn toàn vào các hơi thở vào, thở ra (*). Khoảng một vài phút, tâm bắt đầu xao lãng, khi ấy ta mỉm cười và nhẹ nhàng tập trung về hơi thở. Nếu có quá nhiều suy nghĩ khởi lên trong khi ngồi thiền, bạn đừng lo lắng, bực bội, chỉ cần mỉm cười, dịu dàng kéo ý thức trở về hơi thở mỗi khi bị xao lãng. Trong một buổi ngồi thiền sẽ có nhiều lần bạn bị mất tập trung, nhưng thực tập tinh tấn một thời gian số lần đó sẽ giảm đi.
Ngồi thiền trước hết là để không phải làm gì hết và để được buông xả. Khi nắm vững nghệ thuật theo dõi hơi thở và mỉm cười thì càng ngồi thiền càng thấy thích thú. Rồi, nhờ năng lượng của niệm và định, ta sẽ bắtv đầu quán chiếu sâu sắc vào thân thể, tâm thức và hoàn cảnh. Khi thấy mọi sự, mọi việc một cách rõ ràng sáng sủa, ta có thể tránh được rất nhiều lầm l64i. Ta sẽ có cơ hội làm những việc nên làm để đem lại an lạc hạnh phúc cho ta và cho những người ta thương yêu.
Đó chính là lợi ích của ngồi thiền.
chú thích: (*) Đừng để tâm ý chạy lăng xăng xa rời hơi thở, ví dụ:"Thở vào ... trời ơi, mình quên không tắt đèn trong phòng!" Như thế không phải là chú tâm vì tâm đang nhảy từ chuyện này sang chuyện khác.Phải theo dõi hơi thở từ đầu đến cuối. Hơi thở chỉ kéo dài bốn hay năm giây đồng hồ. Ai cũng có khả năng chú tâm một trăm phần trăm vào suốt chiều dài một hơi thở. Thực tập hơi thở tập trung vào ra trong một phút, ta dừng suy nghĩ được một phút. Thật tuyệt vời khi ta dừng được suy nghĩ và "sống" (với giây phút hiện tại). Hầu hết suy nghĩ của ta là chướng ngại cho việc "sống", bởi vì khi cứ miệt mài suy nghĩ thì ta không "có mặt", không thực sự "sống", không tiếp xúc với màu nhiệm của sự sống. "Tôi suy tư, nên tôi KHÔNG hiện hữu" . Bị lạc trong suy tư nghĩ là không hiện hữu (Câu này phản bác câu nói của Descarte "Tôi suy tư vậy tôi hiện hữu"). Chỉ cần một hơi thở vào và một hơi thở ra cũng đủ để ta ngưng thói quen suy nghĩ mà trở về với giây phút hiện tại - bây giờ và ở đây. Trong cuộc sống hàng ngày, thân ta có thể ở đây nhưng tâm đang phiêu bạt nơi nào, may mắn thay chúng ta có hơi thở. Hơi thở là nhịp cầu nối thân và tâm. Khi thân và tâm hợp nhất, ta thực sự có mặt. Ta thực sự có mặt thì những điều khác cũng có mặt, sự sống có mặt, những người thương yêu có mặt.

Thứ Ba, 24 tháng 7, 2012

TRƯỜNG HỢP CỦA PURNIMA EKANAYAKE

Ngôi đền Kelaniya

Jim B. Tucker*: " ... Tôi không cố thuyết phục các bạn rằng những câu chuyện này chứng tỏ hiện tượng đầu thai là có thật  hay tuyên truyền cho một giả thuyết nào đó. Tôi chỉ đưa ra các trường hợp để các bạn có thể xem xét chúng và tự rút ra kết luận cho riêng mình. Các bạn không nên vội vã kết luận rằng các trường hợp đó là vớ vẩn hay là những bằng chứng chắc chắn cho thấy có sự đầu thai ..."

Purnima Ekanayake - một cô bé ở Srilanka - được sinh ra với một nhóm các vết bớt nhạt màu ở bên trái ngực và sườn dưới của em. Cô bé bắt đầu kể về kiếp trước của mình khi được khoảng hai tuổi rưỡi - ba tuổi, nhưng lúc đầu, bố mẹ cô bé không để ý lắm đến những lời nói của em. Khi cô bé được bốn tuổi, có lần em xem một chương trình truyền hình về ngôi đền Kelaniya - một ngôi đền nổi tiếng cách nhà 232km và nói em nhận ra nó. Một thời gian sau, bố cô bé, hiệu trưởng của một trường học và mẹ em - một cô giáo - đã đưa một nhóm học sinh đến ngôi đền Kelaniya. Purnima cũng đi thăm đền cùng với họ. Trong lúc ở đó, cô bé nói em đã từng sống ở bờ bên kia của con sông chảy qua ngôi đền.
Cho đến năm em được sáu tuổi, Purnima đã nói ra khoảng hai mươi câu về cuộc sống kiếp trước của mình, trong đó cô bé miêu tả một người đàn ông làm hương trầm bị chết trong một tai nạn giao thông. Cô bé đã nhắc đến tên của hai nhãn hiệu hương trầm - Ambiga và Geta Pitcha. Bố mẹ em đều chưa từng nghe nói đếnnhững tên này và sau này, khi tiến sĩ Haraldson kiểm tra các cửa hàng trong thị trấn của họ, không có nơi nào bán những loại hương trầm này.
Trong thị trấn của Purnima có một thầy giáo mới đến. Vào những ngày cuối tuần, anh về Kelaniya - nơi vợ mình sống. Bố Purnima kể cho anh nghe về những điều Purnima đã nói và người thầy giáo quyết định thử tìm hiểu xem có ai ở Kelaniya đã chết và trùng hợp với những lời miêu tả của Purnima hay không. Người thầy giáo nói rằng bố Purnima đã đưa những thông tin sau cho anh kiểm chứng:
- Cô bé đã sống ở bên kia của con sông chảy qua ngôi đền Kelaniya.
- Cô bé là người làm ra hai loại hương trầm Ambiga và Pitcha.
- Cô bé đi bán hương trầm bằng xe đạp.
- Cô bé bị chết trong một vụ tai nạn gây ra bởi một chiếc xe rất lớn.
Sau đó, anh đi cùng với người anh rể của mình - một người không tin vào sự đầu thai - đến đó để tìm xem có ai trùng khớp với những thông tin đó hay không. Họ đến ngôi đền Kelaniya và lên một chuyến phà qua sông. Ở đó, họ dò hỏi về những người làm hương trầm và biết được rằng trong vùng có ba hộ gia đình sản xuất hương trầm. Người chủ của một trong số đó gọi các nhãn hiệu của mình là Ambiga và Geta Pitcha. Anh rể và cũng là trợ lý của người đó - Jinadasa Perera - đã chết bởi một chiếc xe buýt khi đang đang đạp xe đưa hương trầm đến chợ hai năm trước khi Purnima được sinh ra.
Không lâu sau đó, gia đình của Purmina đã đến thăm nhà của người chủ đó. Ở đó, Purnima đã nói rất nhiều câu chính xác về những người trong gia đình và nơi sản xuất, gia đình đó đã chấp nhận cô bé là do Jinasada đầu thai. Tiến sĩ Haraldsson bắt đầu điều tra trường hợp này khi Purnima được chín tuổi. Ông đã ghi lại hai mươi câu mà bố mẹ cô bé kể Purnima đã nói ra trước khi hai gia đình gặp mặt. Bên cạnh những câu đã được nhắc đến ở trên, chúng còn bao gồm tên của mẹ và vợ của Jinasada cũng như tên của ngôi trường Jinasada đã từng học. Tiến sĩ Haraldsson  xác nhận rằng trong số đó có 14 câu trùng khớp với cuộc đời của Jinasada. Có ba câu không đúng và không thể kiểm chứng được mức độ chính xác ba câu còn lại.. Ông cũng đã lấy được biên bản khám nghiệm tử thi của Jinasada, trong đó có ghi lại những chỗ gẫy ở xương sườn bên trái, một lá lách bị rách và các vết xước chạy dọc từ vai phải xuống vùng bụng dưới bên trái. Những vết thương này tương tự như những vết bớt có trên ngực và sườn của Purnima.
Trường hợp này thách thức những nỗ lực nhằm đưa ra một cách giải thích nhanh chòng và bình thường cho hiện tượng này. Theo những gì đã biết, hai gia đình này sống cách nhau 232km, là những người hoàn toàn xa lạ và Purnima không có cách nào để biết được về cái chết của Jinasada trước khi hai nhà gập nhau. Gỉa thiết do tình cờ rất ít khả năng xảy ra, vì Purnima đã nói ra những chi tiết hết sức cụ thể, bao gồm cả tên của các nhãn hiệu hương trầm. Cũng có thể những người cung cấp thông tin đều nhớ nhầm nhưng mức độ thuyết phục của trường hợp này lại càng được củng cố bởi sự hiện diện của một người trung gian là người thầy giáo - người không có quan hệ gì với cả hai gia đình và đã đi tìm người tiền kiếp trước khi hai bên gập nhau. Vết bớt cũng rất lớn và nổi bật, nó cũng trùng khớp với các vết thương của người kiếp trước.
(Jim B. Tucker MD - Life Before Life: A Scientific Investigation of Children's Memories of Previous Lives - 2005)
Chú thích:* Jim B. Tucker là bác sĩ chuyên khoa nhi - tâm thần, đại học y khoa Virginia, đồng thời là giám đốc bệnh viện Thần Kinh Gia Đình và Trẻ em.