by Anna Dao on Thursday, May 24, 2012 at 9:02pm ·(face book)
(Viết theo
suy nghĩ của riêng tui, bà con có ghét ai đó cũng xin đừng ... ném đá :D.)
Những ngày
này thấy báo chí trong nước, ngoài nước, các blog, kêu ca về ngành y quá. Nào
là “thực trạng đau lòng của hệ thống bệnh viện tại VN, nào là bác sĩ quay phim
sex rồi tố tụng nhau, nào là bác sĩ vô trách nhiệm gây chết sản phụ. Đó là đời
thực. Còn những tác phẩm “văn hóa” như bộ phim “Chân trời trắng” đang chiếu đâu
đó trên VTV thì bị dân ngành y phê bình là quá đỗi “xúc phạm ngành y”.
Quả thật đôi
lúc cứ nghĩ mà run, nếu một mai phải sa chân vào… bệnh viện, mà cuộc đời có ai
không phải vào bệnh viện một đôi lần. Nếu chẳng may gặp phải những bác sĩ kém cả
kiến thức và y đức thì xem như tiêu tùng. Nhưng đọc những bài báo, những
lời bình phẩm của các em bác sĩ tương lai trên facebook tôi lại thấy mừng. Mừng
là vì sẽ có những thế hệ bác sĩ tương lai ra đời với đầy đủ tự tin, tự hào về
ngành y và sống trọn với y đức của mình.
Nếu cuộc đời
không dun rủi đi theo một con đường khác, chắc giờ đây tôi cũng là “người ngành
y”. Không biết thật sự có bao nhiêu người theo ngành y vì hạnh nguyện cứu người,
hay có một thời ngành y là ngành dễ kiếm tiền. Tôi theo ngành y vì nguyện vọng
của cha mình. Khởi đầu sự học không lấy gì làm thích thú cho lắm, nhưng vài năm
học và gắn bó với bệnh viện đã làm tôi yêu mến cái nghề không lấy gì nhàn nhã
này. Đã mấy chục năm không cầm đến cái ống nghe hay một cái bơm tiêm nhưng thi
thoảng trong giấc mơ tôi vẫn thấy mình ngủ gục trên chiếc ghế dài trong phòng
trực và đầu gối lên chồng bệnh án. Mỗi lần nghe mùi cồn thoang thoảng đâu đó là
giật mình gợi nhớ ký ức xưa, cái mùi thân quen mang lại cảm giác sạch sẽ mỗi
khi dùng cục bông tẩm cồn để chà đôi bàn tay.
Để bắt đầu
trở thành một người ngành y, một con người phải trải qua nhiều cảm xúc khác biệt
trong đời mình. Cảm xúc đầu đời có thể là một sự ngại ngùng e thẹn, lần đầu
tiên tiếp xúc với một mô hình con người trần trụi, từ đó góc nhìn về con người
sẽ dần dần thay đổi, theo thời gian, theo kiến thức và sự ngại ngùng dần mất
đi, chỉ còn lại là kiến thức, phải nạp vào, nạp vào, càng nhiều và mệt đuối.
Thứ đến, có
khi là một cảm giác buồn nôn, và nôn thật. Đó lần lần đầu tiên khi tiếp xúc với
máu, với chất thải, với mùi của những vết thương đã nhiễm trùng. Ngày đầu thực
hành bệnh viện của tôi là khoa ngoại chấn thương, nơi đó tôi đã nhìn thấy sự
đau đớn của con người, đã nghe những tiếng rên khóc và không chịu được mùi tanh
của vết thương tấy mủ. Bạn tôi nhiều đứa phải bỏ cơm trưa và có đứa tuyên bố bỏ
học. Thế nhưng vài tuần sau là chúng tôi lại bắt đầu quen và thích nghi dần.
Khi chúng tôi sang thực tập khoa sản thì có những đứa con trai tuyên bố sẽ
không bao giờ lấy vợ, những đứa con gái thì nói chẳng bao giờ lấy chồng là bác
sĩ sản khoa vì “mất cảm xúc quá”. Thế nhưng cảm giác háo hức, hồi hộp, nín thở
(và đôi khi cùng rặn giúp cho những sản phụ) khi một đứa bé chào đời và oa lên
tiếng khóc thì chúng tôi cảm thấy hạnh phúc và hãnh diện khi mình chọn ngành y
này. Có đứa sau ca trực dài nhiều tiếng đồng hồ đói lả đã vồ lấy ổ bánh mì ăn
và nhìn lại thấy khủyu tay mình còn vương chút máu sau một ca đỡ đẻ.
Cảm xúc của
người ngành y nhiều khi là cảm giác hoang mang và đau đớn. Đó là khi một bệnh
nhân mình chăm sóc đã qua đời. Điều đó không phải chỉ là một lần. Có lần tôi
chăm sóc nhiều ngày cho một chị bệnh nhân bị lao màng bụng, đêm đó bụng chị chướng
lên, đau đớn, chị cầm tay tôi và kêu đau đớn. Thông tiểu, thụt tháo cũng chỉ
giúp nhẹ nhàng chút ít, tôi chỉ biết xoa giúp bụng qua loa cho chị. Đêm ấy chị
qua đời, sáng hôm sau nhìn cái giường chị trống rỗng mà tôi cứ ân hận điều gì
đó dù không phải là lỗi của mình. Cảm giác ấy trở lại một lần nữa nhiều năm
sau, khi đã giã từ ngành y nhưng tôi trở lại bệnh viện để chăm sóc cho người dượng
bị xơ gan. Có một người cháu ngành y túc trực bên giường bệnh, tôi biết gia
đình dì tôi cũng an tâm. Thế nhưng… Không cứu được bệnh nhân, luôn là nỗi ân hận
của người ngành y!
Vậy tại sao,
ngày nay người ta lại oán trách, chê bai, lên án những người ngành y là thiếu y
đức?
Mới đây, một
người bạn tôi dù đã gần 50 tuổi, nhưng vẫn còn đi học chuyên tu ngành điều dưỡng.
Khi tôi hỏi so sánh thời đi học bây giờ với ngày xưa thì như thế nào, bạn tôi
nói, ngày xưa đi học, các bác sĩ giảng dạy đã giảng hết tất cả những kiến thức
mình có được cho y sinh, nhưng bây giờ thì không. Thậm chí, có người nói thẳng
ra rằng: “thôi không nói nữa, nói hết hôm sau lấy gì mà nói”. Bạn tôi nói:
“Ngày xưa vào thời bao cấp, mỗi lần có bóng dáng áo trắng đến là bệnh nhân rất
mừng, nên ngày đó tụi mình được thăm khám, thực tập và giỏi tay nghề, còn bây
giờ, khi thấy đeo cái bảng xanh thực tập trên áo là họ không cho rờ. Thậm chí
muốn hỏi triệu chứng còn phải o bế mua quà cho bệnh nhân nữa”.
Cũng phải
thôi, bây giờ những người có tiền vào bệnh viện luôn đòi hỏi một chế độ chăm
sóc và bác sĩ tay nghề cao; họ không dám để cho các y sinh có cơ hội thực tập,
thì làm sao bọn trẻ có điều kiện học hành chu đáo, và thế là một loạt “người
ngành y” ra trường mà không có kiến thức hay tay nghề vững chắc gì cả. Tôi nhớ
có lần đưa chị tôi đi mổ ở bệnh viện Từ Dũ, lần đó trong dây truyền dịch của chị
tôi có nhiều bọt khí. Ngày còn đi học, những trường hợp như thế này chúng tôi
phải tỉ mẩn búng cho từng bọt khí chạy lên phía trên cao. Nhưng hôm ấy tôi nói
với một cô y tá, cô này lập tức mở khóa cho dịch truyền chảy nhanh hơn để bọt
khí nhanh chóng vào trong mạch máu của chị tôi cho khuất mắt. Ngay lúc ấy tôi
hét lên và cô ta phải dừng tay, chị tôi thì gần sốc, lạnh run và choáng. Tôi
không hiểu tại sao một bệnh viện lớn như thế lại có cô y tá này học hành như thế
nào mà có suy nghĩ và hành động như vậy. Từ khi nói chuyện với bạn tôi, thì tôi
đã hiểu, cô y tá đó thiếu kiến thức và thiếu sự thực hành lỗi không hoàn toàn ở
cô ấy, mà có thể còn là do sự thiếu hợp tác của bệnh nhân trong quá trình đi học.
Trên danh
sách bạn bè facebook của tôi, có những em là sinh viên ngành y. Theo từng câu
status, từng cái note của các em tôi bắt gặp lại mình ngày xưa. Nhiều lúc tôi
cũng lo lắng khi thấy các em lo lắng khi bài vở quá tải, thi cử khó khăn, trách
nhiệm đối với bệnh nhân. Nhưng thấy các em lo lắng mà tôi mừng, vì cái sự lo lắng
hôm nay của các em là y đức của các em mai sau.
Nếu ai có
oán trách người ngành y thì trước hết hãy hiểu rằng người ngành y không phải là
những con người vô cảm, dửng dưng, mà họ là người phải chịu đựng nhiều cảm xúc
trong đời hơn tất cả những người ngoài ngành. Hãy giúp cho họ sức mạnh để cảm
xúc đó trở thành thiêng liêng như nghề nghiệp họ đã chọn, xin đừng chê bai và
phán xét bằng đôi mắt của người ngoài ngành.
5 nhận xét:
Xin chân thành cảm ơn thầy và Anna Dao :)
Anna Dao là chị Nhị Tường đó, em biết không?
Bài viết của chị Anna Dao làm em cảm thấy được an ủi và thấu hiểu. Em cảm ơn thầy rất nhiều :D
Tôi là một bác sĩ ở tỉnh lẻ. Vô tình dạo chơi trong google và bắt được trang vui sống mỗi ngày. 1 tuần nay, tôi say xưa đọc bài trên đó và cũng khá bất ngờ trước một cảm nhận khá chí lý, đầy cảm thông chia sẽ về ngành của chúng tôi.
Thật thật cảm ơn Thầy Thy Anh và anna Dao
cảm ơn Dr ngoại, bạn công tác ở tỉnh nào? Tôi cũng từng làm việc ở Bến Tre, tuyến huyện, hơn 12 năm :)
Đăng nhận xét