Tạp bút : bebutchi
Thứ tư, ngày 07 tháng mười hai năm 2011
Chú ấy là bệnh nhân, chú ấy xuất hiện trong phòng bệnh vào
ngày thứ 2 đầu tuần....chú ấy được chẩn đoán : theo dõi lymphoma, mọi xét nghiệm
đều OK, chỉ có Công Thức Máu có chỉ số bạch cầu cao và phết máu ngoại biên thấy
nhiều tế bào lympho dị dạng.
Ngày thứ 3 của bệnh, mỗi lần mình bước chân vào phòng là chú ấy gọi và than " đau bụng quá ", nhìn chú ấy vật vã trên cái ghế, không chịu nằm trên giường, ánh mắt của chú - ánh mắt của một người đang kêu gọi sự cầu cứu từ một ai đó [- bác sĩ ]. Mình chỉ biết đứng nhìn chú ấy và nói " lát nữa cô điều dưỡng sẽ chích giảm đau cho chú " rồi lặng lẽ bước đi và vờ như không nghe thấy lời than thở đó [ mình thật sự chẳng biết làm gì cho bn bớt đau, cái đau của bệnh lý ác tính thật đáng sợ].
Ngày thứ 3 của bệnh, CTM về, BC không cao như ngày đầu....
Ngày thứ 4 của bệnh , sáng mình ngủ quên, nên vào trễ, vào đến nơi thấy phòng bệnh xôn xao, thấy bóng dáng cô V. đang tìm vein của chú ấy đặt đường truyền tĩnh mạch - mình thấy có điều gì đó không ổn [ thường chỉ có bệnh nặng cô V. mới trực tiếp làm ]...chú ấy với cái vẻ mặt nhiễm trùng, thở mệt mỏi trên giường, không còn than đau ,nhưng qua ánh mắt, mình nghĩ chú ấy chắc là đang đau lắm, đau đến mức không nói than thở được nữa .... 15p sau ,chú được đưa xuống hồi sức ngoại.....6h sau chú bị suy gan, suy thận....và ...
Ngày chú đi, kết quả giải phẫu bệnh còn chưa gởi về khoa....
Chị gọi mình và nói, chị em mình đã bỏ sót điều gì ở bệnh nhân ....
Mình cũng không rõ nữa, ....nhưng nếu phải lý giải, mình nghĩ chú ấy bị shock nhiễm trùng, và vì sao nhiễm trùng, nhiễm từ đâu ? chú ấy bị lymphoma thì hệ miễn dịch suy giảm, được đưa vào bệnh viện là môi trường có khá nhiều vi khuẩn [ vi khuẩn bv toàn là vk độc lực cao ].
Nếu dùng kháng sinh dự phòng ngay từ đầu cho chú ấy ...liệu chú ấy có thể không rơi vào tình trạng như trên...không biết nữa, vì lúc ấy không có lý do gì để dùng kháng sinh....bạch cầu tăng cao trong bệnh lý ác tính về máu có thể là yếu tố gây nhiễu cho việc đánh giá tình trạng nhiễm trùng của bn khi lâm sàng không gợi ý ....rồi trong số lượng bạch cầu tăng đó, có bao nhiêu con tb miễn dịch thực sự làm việc có hiệu quả....
Mình không biết, không rõ, và nếu sau này có gặp lại một bn như chú ấy, liệu mình có để bn ấy ra đi nhanh như chú?
Cái hôm chú xảy ra chuyện, chị trêu mình " em tự vấn lương tâm đi " lời nói đùa bỗng dưng thành thật...
Điều làm mình ân hận, nếu ngày đó di huyết học, mình học tốt hơn 1 chút ,có lẽ....
Điều làm mình ân hận, là mình không an ủi, hay trấn an chú ấy được 1 câu, khi chú ấy than thở với mình.....mình chỉ biết im lặng một cách bất lực và lặng lẽ nhìn chú ấy bằng ánh mắt vô hồn ...chú ấy ra đi....ánh mắt đó ám ảnh mình mãi....có lẽ nào lời thầy Tín nói là đúng " các bạn sinh viên bây giờ, xa rời bệnh nhân quá ".... mình tự hỏi mình, mình có mắc căn bệnh vô cảm không ?
Nói ra không phải để ngụy biện, vì thời gian đó, mình lu bu nhiều chuyện, tâm lý mình không ổn, nên mình bàng quan, và làm tiếp công việc của mình với 2 từ trách nhiệm .... chú ấy làm mình chợt thức tỉnh, có lẽ khi chọn cái ngành này, mình phải biết sự hy sinh không chỉ là thời gian, tuổi trẻ, sức khỏe, trí tuệ ...mà còn là phải biết gạt bỏ, dồn mọi cảm xúc của mình qua một bên, hay tất cả việc gì của mình cũng sẽ phải đặt sau sức khỏe của bệnh nhân, phải làm sao đó, cách nào đó, để mình luôn ổn....để chăm sóc thật tốt cho bệnh nhân...người ta dù tin hay không tin, nhưng cũng đã trao cả sức khỏe và tính mạng vào đôi tay mình....mình dù có xảy ra bất cứ chuyện gì trong cuộc sống, cũng không được phép hay có quyền hay lý giải này nọ cho sự thờ ơ....mà mình bắt buộc phải làm tốt một việc là tận tâm với bệnh nhân .... cái nghề này, không chỉ đòi hỏi trách nhiệm mà còn cần lắm hai chữ NHẪN VÀ TÂM .
PS : nghĩa trang tâm hồn xuất hiện thêm 1 cái tên .
Ngày thứ 3 của bệnh, mỗi lần mình bước chân vào phòng là chú ấy gọi và than " đau bụng quá ", nhìn chú ấy vật vã trên cái ghế, không chịu nằm trên giường, ánh mắt của chú - ánh mắt của một người đang kêu gọi sự cầu cứu từ một ai đó [- bác sĩ ]. Mình chỉ biết đứng nhìn chú ấy và nói " lát nữa cô điều dưỡng sẽ chích giảm đau cho chú " rồi lặng lẽ bước đi và vờ như không nghe thấy lời than thở đó [ mình thật sự chẳng biết làm gì cho bn bớt đau, cái đau của bệnh lý ác tính thật đáng sợ].
Ngày thứ 3 của bệnh, CTM về, BC không cao như ngày đầu....
Ngày thứ 4 của bệnh , sáng mình ngủ quên, nên vào trễ, vào đến nơi thấy phòng bệnh xôn xao, thấy bóng dáng cô V. đang tìm vein của chú ấy đặt đường truyền tĩnh mạch - mình thấy có điều gì đó không ổn [ thường chỉ có bệnh nặng cô V. mới trực tiếp làm ]...chú ấy với cái vẻ mặt nhiễm trùng, thở mệt mỏi trên giường, không còn than đau ,nhưng qua ánh mắt, mình nghĩ chú ấy chắc là đang đau lắm, đau đến mức không nói than thở được nữa .... 15p sau ,chú được đưa xuống hồi sức ngoại.....6h sau chú bị suy gan, suy thận....và ...
Ngày chú đi, kết quả giải phẫu bệnh còn chưa gởi về khoa....
Chị gọi mình và nói, chị em mình đã bỏ sót điều gì ở bệnh nhân ....
Mình cũng không rõ nữa, ....nhưng nếu phải lý giải, mình nghĩ chú ấy bị shock nhiễm trùng, và vì sao nhiễm trùng, nhiễm từ đâu ? chú ấy bị lymphoma thì hệ miễn dịch suy giảm, được đưa vào bệnh viện là môi trường có khá nhiều vi khuẩn [ vi khuẩn bv toàn là vk độc lực cao ].
Nếu dùng kháng sinh dự phòng ngay từ đầu cho chú ấy ...liệu chú ấy có thể không rơi vào tình trạng như trên...không biết nữa, vì lúc ấy không có lý do gì để dùng kháng sinh....bạch cầu tăng cao trong bệnh lý ác tính về máu có thể là yếu tố gây nhiễu cho việc đánh giá tình trạng nhiễm trùng của bn khi lâm sàng không gợi ý ....rồi trong số lượng bạch cầu tăng đó, có bao nhiêu con tb miễn dịch thực sự làm việc có hiệu quả....
Mình không biết, không rõ, và nếu sau này có gặp lại một bn như chú ấy, liệu mình có để bn ấy ra đi nhanh như chú?
Cái hôm chú xảy ra chuyện, chị trêu mình " em tự vấn lương tâm đi " lời nói đùa bỗng dưng thành thật...
Điều làm mình ân hận, nếu ngày đó di huyết học, mình học tốt hơn 1 chút ,có lẽ....
Điều làm mình ân hận, là mình không an ủi, hay trấn an chú ấy được 1 câu, khi chú ấy than thở với mình.....mình chỉ biết im lặng một cách bất lực và lặng lẽ nhìn chú ấy bằng ánh mắt vô hồn ...chú ấy ra đi....ánh mắt đó ám ảnh mình mãi....có lẽ nào lời thầy Tín nói là đúng " các bạn sinh viên bây giờ, xa rời bệnh nhân quá ".... mình tự hỏi mình, mình có mắc căn bệnh vô cảm không ?
Nói ra không phải để ngụy biện, vì thời gian đó, mình lu bu nhiều chuyện, tâm lý mình không ổn, nên mình bàng quan, và làm tiếp công việc của mình với 2 từ trách nhiệm .... chú ấy làm mình chợt thức tỉnh, có lẽ khi chọn cái ngành này, mình phải biết sự hy sinh không chỉ là thời gian, tuổi trẻ, sức khỏe, trí tuệ ...mà còn là phải biết gạt bỏ, dồn mọi cảm xúc của mình qua một bên, hay tất cả việc gì của mình cũng sẽ phải đặt sau sức khỏe của bệnh nhân, phải làm sao đó, cách nào đó, để mình luôn ổn....để chăm sóc thật tốt cho bệnh nhân...người ta dù tin hay không tin, nhưng cũng đã trao cả sức khỏe và tính mạng vào đôi tay mình....mình dù có xảy ra bất cứ chuyện gì trong cuộc sống, cũng không được phép hay có quyền hay lý giải này nọ cho sự thờ ơ....mà mình bắt buộc phải làm tốt một việc là tận tâm với bệnh nhân .... cái nghề này, không chỉ đòi hỏi trách nhiệm mà còn cần lắm hai chữ NHẪN VÀ TÂM .
PS : nghĩa trang tâm hồn xuất hiện thêm 1 cái tên .
1 nhận xét:
Thầy ơi, em cũng biết ngành Y là ngành có những đòi hỏi vô cùng phức tạp! Nhưng từ ngày vào trường, thực tế cuộc sống để lại trong em nhiều băn khoăn quá!Liệu những sinh viên xuất thân trong gia đình truyền thống, sống cuộc đời yên ả, ngoài năng lực học tập ko phải bàn cãi, có đủ trải nghiệm qua nỗi đau để thấy xót xa trước hoàn cảnh đau khổ của bệnh nhận nước nhà không?! Liệu những sinh viên xuất thân khó khăn hơn, sống từ nhỏ trong nỗi ám ảnh phải giành lấy một cuộc sống thành đạt...có đủ cao thượng để hy sinh lợi ích của mình!Bạn bè của em, em tìm thấy quá ít người như vậy...và liệu với chương trình dồn dập và xô đẩy, tụi em có được chuẩn bị đủ hành trang, trước những số mệnh phức tạp như vừa rồi?! Và rồi liệu vô số những bác sĩ khác, ở địa phương, ở những trường khác...họ có nhận thức những điều này?!Lòng tin của con người xuất phát từ cái rất chung; liệu cùng với những sự thờ ơ thực sự, những khoảnh khắc u buồn bất lực thế này sẽ để lại gì trong mắt bệnh nhân?!...Có bao giờ thầy đánh mất lòng tin vào những đồng nghiệp của mình ở khắp nơi trên đất nước không thầy!?
Đăng nhận xét