Đào Thị
Thanh Tuyền
1. Bạn email
cho tôi, dặn dò: “Cố gắng sống chậm!”. Tôi không hiểu lắm ý nghĩa hai từ “sống
chậm” này. Tôi đoán, có lẽ ý bạn nói chậm chậm lại một chút và tập hưởng thụ
đi, đừng “hùng hục” nữa! Một ngày của tôi luôn bắt đầu từ 4h30 sáng và kết thúc
vào 10h tối. Có người cho rằng vậy là tôi đã sống chậm (bởi đi ngủ quá sớm)
nhưng cũng có người nói tôi không sống chậm bởi dậy quá sớm! Một ngày, tôi quyết
sống chậm theo cách của mình và cố gắng tạo cho được thói quen đó. Buổi sáng
tôi dành khoảng một giờ đi bộ ra biển. Thật ra, đó không phải là quyết tâm của
tôi cho môn thể dục buổi sáng không tốn kém này mà bởi vì đó là mẹ tôi, năm nay
74 tuổi. Nhiều năm trước, mẹ tôi thường xuyên ốm đau, nhờ đi bộ buổi sáng sức
khoẻ bà khá lên rất nhiều. Hiệu nghiệm nhất là chứng tiểu đường, từ kết quả xét
nghiệm ba bốn cộng gì đó mà nhờ chế độ kiêng khem, cộng với đi bộ buổi sáng giờ
đây kết quả hoàn toàn âm tính. Một sáng chủ nhật tôi đi bộ cùng bà ra biển. Nắm
chặt tay tôi, mẹ nói: “Đi với con má cảm thấy vững vì nắm tay con, giống như có
điểm tựa vậy, đi với mấy bà bạn gìa chẳng ai nắm tay ai, nhiều lúc liêu xiêu muốn
té!”. Thế là từ đó, tôi bỏ hết công việc viết lách chút đỉnh buổi sáng để đi bộ
với mẹ. Lâu dần thành thói quen. Biết tôi tham công tiếc việc, sợ tôi bỏ cuộc,
ngày nào mẹ cũng động viên: “Con cũng có tuổi rồi, ráng đi chút buổi sáng Nhiều
bữa má cũng mỏi lắm, nhưng phải cố”. Nghe mẹ, tôi ráng. Có lúc bận bịu hết sức
mà cũng đành phải đóng nắp máy vi tính đứng lên khi nghe tiếng mẹ gọi dưới đường
(mẹ đi từ nhà mẹ qua nhà tôi). Từ nhà tôi ra đến biển chưa đến 2 cây số. Đến
nơi, tôi và mẹ ngồi lại trên ghế đá ngắm biển, nhìn những dáng người lướt qua
như giòng chảy chậm trên nền tiết tấu khoan thai của thời gian. Phía trước mặt
có một khối cầu lửa ngày nào cũng ngoi lên đúng thời điểm. Khi quả cầu cách mặt
nước khoảng chừng hơn thước và bắt đầu chói mắt thì tôi và mẹ đứng lên đi về.
Tôi bắt đầu một ngày mưu sinh, mẹ bắt đầu một ngày với tờ báo tôi mua cho bà
cùng ly cà phê sữa. Ngày rồi ngày, dù cố sống chậm cách mấy tôi cũng cảm thấy
thời gian sao đi nhanh quá. Mới thứ hai đầu tuần nắm tay mẹ băng qua quảng trường,
ngồi ghế đá vậy mà lục tục đến thứ bảy hồi nào. Chưa kịp làm gì đã hết tuần. Một
tuần trôi qua niềm vui, nỗi buồn, thất vọng, hy vọng... Nhanh như cái chớp mắt!
2. Chiều cuối
tuần, tôi nhận điện thoại của một người bạn trẻ: “Chị rảnh không đi uống nước với
em”. Dù bận công việc chuẩn bị cho ngày thứ hai tôi cũng cố sắp xếp: “Ừ, em đến
trước đi rồi chị sẽ ra”. Tôi cũng muốn sống chậm một chút trong buổi chiều cuối
tuần, khi mà nắng vàng vẫn còn rực rỡ lắm. Xong chầu cà phê tôi sẽ trở lại cơ
quan tiếp tục công việc, chẳng việc gì phải vội. Người bạn trẻ của tôi năm nay
40 tuổi đang theo cao học kinh tế và muốn mượn tôi một số tài liệu cho luận án
đang làm. Tôi nhìn cô thao thao kể chuyện mà thấy ngợp. “Hồi học đại học khổ cực
quá, tốt nghiệp xong em đốt hết sách vở thề không bao giờ học nữa.Vậy mà mười
năm sau em học thêm đại học kinh tế. Học xong, sinh con, tất bật quá em không
nghĩ mình còn sức để học, vậy mà giờ đây em sắp xong cao học rồi. Em chưa biết
mình còn tiếp tục nữa hay không”. Tôi hỏi một câu khá ngây ngô và khá… tính
toán: “Em học vậy có…lên chức không?”. Người bạn trẻ cười ngất nhìn tôi như
nhìn một nhân vật hiếm hoi còn lại của thời bao cấp: “Chị lạc lõng với thời buổi
làm ăn kinh tế bây giờ quá. Em học cho em. Em kiếm ra tiền từ những kiến thức
đó”. Tôi vẫn ngáo ộp: “Kiếm tiền bằng cách nào chỉ chị với!”. Người bạn trẻ cười
to hơn: “Nhát như chị sao giàu được. Một tháng em không làm gì hết đã có mười
triệu !” Tôi tròn mắt thán phục. Trong cái đầu óc “thẳng thớm” của tôi vẫn
không tài nào hiểu được cách giải bài toán để ra đáp số mười triệu mà chẳng phải
làm gì! Chúng tôi chia tay, nắng chiều vẫn còn đọng trên những tàng cây một màu
vàng óng đến nôn nao. Tôi nhìn mãi người bạn trẻ và không hiểu cô đang sống chậm
hay sống gấp!
3. Sáng nay
trên con đường ra biển tôi thấy lác đác những chùm hoa phượng màu đỏ thấp
thoáng trong tán lá xanh. Mẹ tôi nói: “Hè lại về rồi đó!”. Có mùa phượng nào
cùng tiếng ve râm ran trở về trong ký ức của mẹ? Có con đường phượng đỏ nào lướt
qua trong ký ức của tôi? Chợt hiểu, bản chất của cuộc sống là vận động không ngừng,
chậm hay nhanh do mình cả. Hai bốn giờ của một ngày là hằng số không đổi, công
việc làm và suy nghĩ là biến số. Thôi thì, cố gắng sống tốt. Nếu kết hợp được
hai vế: sống chậm và sống tốt và bằng lòng với những gì mình có thì có lẽ cuộc
sống sẽ rất dễ chịu!
Tháng 4/2007
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét