Bám đất
Sài Gòn sau 3 năm ra trường, tôi vẫn không xin được việc. Đôi cua dạy
kèm, khi chẳng đủ trang trãi lại phải nhờ nguồn “trợ cấp”ở quê. Vừa
rồi, đau ruột thừa, nằm viện. Mẹ vượt ngàn cây số vào thăm. Ngày về,
dúi vào tay tôi chỉ vàng, bảo: “Của cái Lan, nó dặn con dùng để hồi sức,
viện phí và tiền gởi vào cho con trước đây cũng một tay nó cả. Tội
nghiệp! Dạy thêm tít mù, còn nuôi thêm cả lợn”.
Nhớ ngày Lan trượt đại học, thư về tôi mắng chẳng tiếc lời…
Cầm món quà của em, tôi chỉ còn biết nuốt nước mắt vào trong.
Cầm món quà của em, tôi chỉ còn biết nuốt nước mắt vào trong.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét