Joan Z.
Borysenko
Tôi nhớ lần
đến thăm cha mình ở bệnh viện vào một ngày u ám. Tôi mang đến cho ông một bó
hoa thật đẹp, nhưng choáng váng khi nhìn thấy căn phòng trống rỗng. Cha tôi đã
qua đời và được đi rồi chăng? Khi biết ông đã được đưa về viện dưỡng lão, tôi
trở ra, lang thang trong một ngã tư đông đúc, tay vẫn cầm bó hoa và cảm thấy
mình như mất phương hướng. Tôi làm gì với bó hoa bây giờ? Quăng nó vào thùng
rác bên đường chăng? Không, tôi không thể. Những bông hoa này tượng trưng cho
tình yêu tôi dành cho cha tôi.
Tôi cố tặng
chúng cho một người nào đó. Đầu tiên là một phụ nữ đang tiến về phía tôi, kế đó
là cô gái vừa bước xuống xe hơi. Cả hai nhìn tôi như thể tôi là một người điên
nguy hiểm và họ sợ hãi lẩn tránh sau khi từ chối món quà của tôi.
Tôi nhìn
qua ngã tư phía bên kia đường và phát hiện một nữ tu sĩ người thấp bé, lưng gù.
Khi đèn giao thông chuyển màu, bà khập khiễng băng qua đường và lê bước về phía
trước - nơi tôi đang đứng bên vệ đường. Tương xứng với vóc dáng của bà là khuôn
mặt rám nắng, teo quắt lại giống như xác ướp của thổ dân da đỏ ở Bắc Mexico và
Arizona đã được đào lên từ những hang động hoang vắng. Khi bà đến gần, tôi chìa
bó hoa ra và hỏi: "Sơ có thích những bông hoa này không?". Không dừng
bước, bà chìa tay ra đỡ lấy bó hoa một cách trang trọng. Khuôn mặt già nua bừng
sáng, đôi mắt và nụ cười ánh lên vẻ rạng ngời thuần khiết. "Cám ơn cậu"
bà nói và tiếp tục bước đi.
Trong khoảnh
khắc đó, tôi thật sự hạnh phúc, sung sướng nhưng cũng không khỏi ngạc nhiên:
làm thế nào mà bà có thể vui vẻ nhận món quà mà hai người phụ nữ kia thì
không? Rồi tôi nhận ra rằng đó chính là do những gì bà đã học được trong đời, là
hãy cứ tin tưởng, trao nhận và hiểu rõ chân giá trị của nhưng ân huệ mà cuộc sống
trao tặng cho trong giây phút hiện tại. Nhờ đó, bà luôn có được cảm giác an
nhiên, thể hiện rõ trong ánh mắt nụ cười thuần khiết.
Thường chỉ
đến khi bạn nhận thức sâu sắc tính vô thường của vạn vật thì lúc đó trái tim bạn
mới rộng mở để yêu thương, trong đó bao gồm cả việc nhận thức về sự mất mát. Hợp
rồi tan, sóng vỗ bờ, thủy triều lên xuống ... tất cả cũng mong manh như chính
cuộc đời của mỗi chúng ta.
Hãy nắm
giữ mọi thứ trong cuộc đời một cách thật nhẹ nhàng, không cần phải sử dụng kỹ năng
hay kỹ thuật gì, vì đơn giản đó là một nhận thức khiêm tốn rằng: "Chẳng có
cái gì là thật sự thuộc về tôi".
Bàn tay mở ra để sẵn sàng buông bỏ mọi vật
dễ dàng thì cũng sẽ nhận được mọi vật dễ dàng như thế.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét