Từ Viên
Trong những ngày Mai
nằm viện, Vĩ Lai không rời vợ nửa bước. Một hôm, khi buồng bệnh chỉ còn hai người,
Mai bảo:
- Kể chuyện trước kia
của anh cho em nghe đi, anh?
Vĩ Lai tươi cười, gài
mép chăn cho Mai, đáp:
- Anh nhớ hồi còn bé
...
- Em không muốn nghe
chuyện ấy.
Mai ngắt lời Vĩ Lai,
ngả đầu sang một bên. Vĩ Lai biết nàng muốn anh nói những gì, nhưng anh không
muốn nói. Thế là Vĩ Lai nói một câu cho qua:
- Anh đã kể cho em nghe
hết rồi còn gì?
Anh đứng dậy, rời khỏi
giường bệnh, mở cửa đi ra ngoài. Mai gọi với theo. Anh làm như không nghe thấy.
Cuộc hôn nhân của Mai
và Vĩ Lai có vẻ như do duyên kiếp, giống kiểu đã được sắp xếp như trong phim
truyện. Hôm ấy trời mưa to, Vĩ Lai đang trú mưa dưới mái hiên, thì một người phụ
nữ giơ một chiếc dù lên đầu anh, nói: "Chúng ta đi cùng đường." Thế
là Vĩ Lai quen Mai, ba tháng sau, họ cưới nhau.
Sau khi cưới, Vĩ Lai
thường hay ngồi tần ngần trước mặt Mai, cũng chẳng biết tại sao. Vĩ Lai cứ cảm
thấy đôi mắt của Mai rất giống người vợ trước của mình. Thế là anh cứ bần thần
nhìn vào mắt của Mai, rất nhiều lần. Mai bị anh nhìn lâu quá đâm mệt, không
nhìn nổi liền hỏi:
- Tại sao anh cứ nhìn
chằm chằm vào mắt em như thế? Vĩ Lai như chợt tỉnh, đáp:
- Có gì đâu . . .- rồi
sau đó anh quay sang làm chuyện khác.
Trong những ngày Vĩ
Lai và Mai chung sống, Mai đối xử với anh hết sức tử tế, thương anh, yêu anh,
nhưng cũng hay cáu gắt không duyên không cớ, mắng anh, cãi lại anh. Còn Vĩ Lai
thì chưa bao giờ tức bực vì Mai quá xinh đẹp. Những người con gái đẹp thường
hay khó tính.
Nhưng hôm nay, Mai sắp
sửa lìa đời.
- Còn điều gì muốn
nói không em? Khi Mai sắp trút hơi thở cuối cùng, Vĩ Lai khóc hỏi vợ. Mai cười
đáp:
- Em đã bảo rồi, sống
hay chết em đều ở bên anh.
Vĩ Lai ngẩn người,
câu nói của Mai khiến anh nhớ tới câu nói của người vợ trước. Người vợ trước của
anh là một người phụ nữ rất xấu, sống ở thành phố khác. Vĩ Lai và chị sống
chung ở thành phố đó vừa đúng hai năm. Trong hai năm đó, hai người sống những
ngày bình thường song cũng ngọt ngào ấm cúng. Nhưng sau đó, Vĩ Lai chơi cổ phiếu
và đã trúng lớn. Khi đã "com lê giày cộp" ra vào một số nơi sang trọng,
anh dần dần cảm thấy anh và chị không tương xứng. Thế là một hôm, Vĩ Lai nói với
vợ: "Chúng ta ly hôn nhé?" Người phụ nữ xấu xí cứ tưởng anh nói đùa,
hơi ngẩn người nhưng rồi tươi cười nói với anh:"Em đã bảo rồi, sống hay chết
em đều ở bên anh". Vĩ Lai đáp: "Em sẽ hối hận!". Sau đó suốt nửa
tháng trời, Vĩ Lai không thèm về nhà. Về
sau, vợ anh tìm gặp anh trong sảnh lớn của một sàn giao dịch, chị nói với anh:
- Cho em năm vạn đồng.
- Em cần nhiều tiền
thế để làm gì?
- Để ly hôn với anh.
- Được! Nhưng phải chờ
sau khi đã ký tên vaò đơn ly hôn.
Cắt đứt xong, Vĩ Lai
rời khỏi thành phố đó đến đây và quen Mai . . .
Khi thay quần áo cho
Mai, Vĩ Lai tìm thấy trên người chị một chiếc chìa khóa nhỏ. Vĩ Lai biết chiếc
chìa khóa đó dùng để mở một chiếc hộp xinh xinh mà Mai lúc nào cũng để ở bên gối
trong nhà nhưng anh chưa biết đựng gì bên trong.
Lo liệu chôn cất vợ
xong, Vĩ Lai ngồi một mình trong ngôi nhà trống trải cảm thấy buồn bã vô cùng,
thò tay vào túi định rút một điếu thuốc ra hút song đã sờ vào chiếc chìa khóa
nhỏ. Với lòng hiếu kỳ chưa từng có, Vĩ Lai đã lấy chiếc hộp nhỏ xinh xinh mở ra
xem. Trong hộp chỉ có một quyển bệnh án, trên đó ghi chép toàn bộ quá trình phẫu
thuật chỉnh hình thẩm mỹ của một người đàn bà.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét