Ajahn Chah
Mục đích của thiền là nắm sự vật lên và đưa vào phòng thử
nghiệm để rõ thực chất của chúng. Chẳng hạn, khi nhìn hình dáng của một vật ta
thấy nó xinh đẹp, trong khi đó Ðức Phật dạy chúng ta nó là bất tịnh, vô thường,
và chất chứa đau khổ. Vậy quan niệm nào đúng theo chân lý?
Chúng ta như du khách đến viếng một xứ lạ. Không hiểu ngôn
ngữ bản xứ nên chúng ta chẳng thấy thú vị. Nhưng một khi đã học nói, học nghe
ta có thể cười và nói đùa với người bản xứ.
Quan điểm thông thường cho rằng những yếu tố của đời sống
chúng ta - bắt đầu với cơ thể -- là ổn cố. Một đưa bé chơi bong bóng. Quả bóng
vướng phải gai hay một vật nhọn và bị nổ tung; cậu bé khóc lóc tiếc nuối. Một cậu
bé khác, khôn ngoan hơn, biết rằng bong bóng rất dễ vỡ nên không buồn rầu khi
bong bóng vỡ. Con người đi vào cuộc sống như kẻ mù. Họ quên cái chết như người
tham ăn, ngốn vào bụng thật nhiều thức ăn khoái khẩu mà chẳng nghĩ đến rằng
mình phải bài tiết. Ðến khi đau bụng, vì không dự định trước, nên chẳng biết phải
chạy đi đâu.
Thế gian đầy hiểm nguy -- hiểm nguy từ những yếu tố của cuộc
sống, hiểm nguy từ những tên trộm. Trong chùa chiền cũng có những mối hiểm nguy
như vậy. Ðức Phật dạy chúng ta truy tầm những mối nguy hiểm này và đặt tên
"Bhikkhu" (Tỳ khưu) cho người xuất gia. Bhikkhu có hai nghĩa: người
đi xin, và người thấy được hiểm nguy tham ái, trong luân hồi. Chúng sanh đầy
tham lam, sân hận, si mê. Bị ba loại phiền não này chế ngự nên họ phải nhận lấy
quả, gia tăng thói xấu, tạo thêm nghiệp, và lại bị ngã quị trước phiền não.
Tại sao không thể loại bỏ tham, sân, si? Nếu bạn có tư tưởng
xấu, bạn sẽ đau khổ. Nếu bạn có sự hiểu biết đúng bạn có thể chấm dứt khổ đau.
Phải biết hiệu lực và sự tác động của nghiệp, của nhân và quả.
Dính mắc vào khoái lạc sẽ nhận lấy quả khổ. Ăn quá độ thức ăn ngon thì dạ dày
và ruột sẽ phản ứng và bạn sẽ nhận lấy hậu quả sau đó. Bạn vui mừng khi lấy trộm
của ai vật gì; nhưng sau đó cảnh sát sẽ còng tay bạn. Khi quan sát theo dõi; bạn
sẽ biết cách hành động, sẽ biết cách chấm dứt sự nắm giữ và phiền muộn. Ðức Phật
thấy được điều này nên cương quyết thoát khỏi mọi hiểm nguy thực sự của thế
gian.
Muốn thoát khỏi mối hiểm nguy của thế gian này phải chế ngự
những mối nguy hiểm bên trong chúng ta. Hiểm nguy bên ngoài không đáng sợ bằng
hiểm nguy bên trong. Những hiểm nguy bên trong gồm có: Gió, lửa, nước và những
tên trộm.
Gió: Gió đến từ giác quan của chúng ta, thúc ép tham lam,
sân hận và si mê khởi dậy, hủy diệt phần bên trong tốt đẹp của chúng ta. Thông
thường chúng ta chỉ thấy gió khi gió thổi lá cây, không thấy được gió của giác
quan. Gió giác quan này nếu không được theo dõi sẽ gây ra bão tố tham muốn.
Lửa: Chùa chúng ta có thể chẳng bao giờ bị hỏa hoạn. Nhưng
tham lam, sân hận, si mê đốt cháy chúng ta luôn khi. Tham ái và sân hận khiến
chúng ta có ngôn ngữ sai lầm. Si mê khiến chúng ta thấy thiện ra ác, ác ra thiện,
xấu thành tốt, không có giá trị thành có giá trị. Những người không hành thiền
thì không thấy được nên bị lửa đốt cháy.
Nước: Mối hiểm nguy ở đây là lũ lụt phiền não trong tâm
chúng ta, nhận chìm bản tánh thực sự của chúng ta.
Trộm: Những tên trộm chính tông không ở ngoài chúng ta. Chùa
chúng ta trong vòng hai mươi năm nay chỉ bị trộm một lần. Nhưng năm nhóm đạo
chích của tham ái, ngũ uẩn, đã luôn luôn trộm cắp, đánh đập ta, hành hạ ta đủ
điều.
Năm uẩn này gồm: Sắc, Thọ, Tưởng, Hành và Thức.
1) Sắc: (hay thân) Là mồi của bệnh hoạn và đau nhức. Khi nó
không hợp với ý muốn của chúng ta, chúng ta sẽ sân hận và phiền muộn. Không hiểu
được bản chất già và bản chất suy tàn của cơ thể nên chúng ta bị đau khổ. Chúng
ta cảm thấy bị lôi cuốn bởi cơ thể kẻ khác hay có ác cảm với cơ thể họ là ta đã
bị cướp mất sự an lạc thật sự.
2) Thọ: (hay cảm giác) Khi đau nhức hay thích thú phát sinh
chúng ta quên rằng chúng là vô thường, khổ và vô ngã. Chúng ta đồng hóa mình với
những xúc động của mình và như vậy là chúng ta bị hành hạ bởi sự hiểu biết sai
lầm của chúng ta.
3) Tưởng (trí nhớ hay tri giác) Ðồng hóa mình với những gì
mình ý thức và nhớ tưởng đến chuyện đã qua khiến tham, sân, si phát sinh. Sự hiểu
biết sai lầm của chúng ta trở thành thói quen chất chứa trong tiềm thức chúng ta.
4) Hành: (tác ý, chủ ý và những yếu tố khác của tâm) Không
hiểu rõ bản chất của các trạng thái tâm (tâm sở), chúng ta phản ứng, suy nghĩ
và cảm giác, yêu ghét, hạnh phúc và phiền muộn phát sanh. Quên rằng chúng là vô
thường, khổ và vô ngã nên chúng ta dính mắc vào chúng.
5) Thức: Chúng ta chấp giữ các hiểu biết về bốn uẩn kia.
Chúng ta nghĩ rằng: "Tôi biết, tôi là, tôi cảm thấy" và bị giới hạn bởi
ảo tưởng về tự ngã, về sự phân ly giữa năm uẩn cho rằng Thức chính là Tự ngã.
Tất cả những tên trộm ấy -- sự hiểu biết sai lầm -- đưa ta đến
hành động sai lầm. Ðức Phật không có ham muốn điều này. Ngài thấy không thể tìm
được chân hạnh phúc ở đây. Thế nên Ngài đã ban danh từ "Bhikkhu" cho
những ai thấy được mối hiểm nguy và tìm đường tránh thoát.
Ðức Phật dạy chư tăng bản chất của năm uẩn và cách buông bỏ
chúng. Không dính mắc vào chúng, không xem chúng là ta hay của ta. Khi hiểu bản
chất của chúng, chúng ta sẽ thấy chúng có tiềm năng làm hại lớn lao, có giá trị
lớn lao, chúng không biến mất nhưng chúng ta không còn nắm giữ chúng như riêng
của mình nữa. Sau khi thành đạo, Ðức Phật vẫn còn có thân bệnh, có cảm giác đau
khổ hay khoái lạc, có trí nhớ, có suy nghĩ, có tâm. Nhưng Ngài không dính mắc
vào chúng, xem chúng là tự ngã, là ta, là của ta. Ngài biết, Ngài hiểu chúng
đúng theo bản chất của chúng. Cái hiểu biết đó cũng không phải là ta, không phải
là tự ngã.
Tách rời ngũ uẩn khỏi phiền não và tham ái chẳng khác nào
phát quang những bụi cây nhỏ trong rừng mà không làm hại đến cây lớn. Chỉ có sự
sinh và diệt tồn tại, phiền não không còn chỗ đứng. Chúng ta sinh ra và bị chết
đi với ngũ uẩn. Ngũ uẩn đến và đi theo bản chất tự nhiên của chúng.
Khi có ai nguyền rủa ta, và nếu ta không có cảm giác về tự
ngã, thì chuyện xảy ra chấm dứt theo với lời nói và ta không đau khổ. Nếu cảm
giác không vừa lòng phát sinh, hãy chấm dứt chúng ngay tại chỗ và hiểu rằng cảm
giác không phải là chúng ta.
"Nó hại tôi, nó quấy rầy tôi, nó là kẻ thù của
tôi", một vị tỳ khưu không nghĩ như thế. Vị tỳ khưu cũng không nắm giữ sự
kiêu căng hay ngã mạn. Nếu chúng ta không đứng trong tầm đạn chúng ta sẽ không
bị bắn. Nếu thư không có người nhận thì sẽ được trả lại người gởi. Thong thả đi
vào cuộc đời không bị dính mắc vào việc đánh giá các chuyện xảy ra, thầy tỳ
khưu an nhiên tự tại. Ðó là con đường Niết Bàn, trống rỗng và giải thoát.
Theo dõi năm uẩn và làm sạch khu rừng, bạn sẽ là một người
khác hẵn trước đây. Rất ít người hiểu được sự trống rỗng và thực hành theo,
nhưng ai làm được điều này sẽ có niềm vui lớn lao. Tại sao không thử xem? Bạn
có thể trừ khử những tên trộm trong tâm và xếp đặt lại mọi chuyện hoàn hảo mà!
Tỳ kheo Khánh Hỷ chuyển dịch
(Trích "Mặt Hồ Tĩnh Lặng")
(Trích "Mặt Hồ Tĩnh Lặng")
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét