Thứ Sáu, 28 tháng 6, 2013

HAI TIẾNG ĐỒNG HỒ CUỐI CÙNG CỦA MỘT CẬU BÉ

Tiền Nham

Một cậu bé bốn tuổi tên là Long bưng một cái gáo lạch bạch đi ra ao cá xa xa. Lúc này, rau cải dầu ở ruộng đang tưng bừng nở hoa, cây giống lúa mạch đang vươn dài đốt. Đây là mùa nắng vàng rực rỡ, sức sống dồi dào.
Cậu bé đến bên ao cá, ôm gáo ngồi xổm xuống. Trong ao, một bầy nòng nọc nhỏ xíu đang bơi lội tung tăng, lên lên xuống xuống như lũ trẻ chơi đùa. Khuôn mặt còn bám đầy nước mắt, nhưng cậu bé tươi tỉnh hẳn, thế là cậu thò cái gáo trong tay xuống ao. Tay cậu ngắn không với được tới mặt nước, đành cố cúi rạp xuống từng tí. Cuối cùng thì cái gáo cũng chạm đến mặt nước song cậu bé đã lộn cổ xuống ao ... rất nhanh, mặt nước phẳng lặng trở lại như cũ, bày nòng nọc tản ra xung quanh cũng đã xúm xít trở lại, chỉ có điều, có thêm một cai gáo khe khẽ trôi trên mặt nước . . .
- Nửa tiếng đồng hồ trước đó:
Cậu bé ngồi xổm trên mặt đất, rất hào hứng nói chuyện với những con nòng nọc bé xíu trong gáo nước. Mỗi con nòng nòng hệt như một cái cúc đen kéo theo sợi chỉ, bơi qua bơi lại trong nước một cách vụng về. Cậu bé chơi một cách thích thú. Sau đó, cậu cảm thấy hình như trong gáo đã thiếu mất một con nòng nọc. Liệu có phải nãy giờ đã sơ ý làm té mất một con? Nòng nọc con mà không có nước thì chết mất, tiếc vô cùng! Cậu để gáo nước xuống, vội vàng đi tìm trên mặt đất. Sự việc xảy ra sao đột ngột thế. Hai chú vịt con quanh quẩn gần đó như đã mưu tính từ trước, giữa lúc cậu bé quay người đi, chúng xô ngay đến, thò cái mỏ bèn bẹt vào trong gáo nước. Khi cậu bé phát hiện ra, thì đã muộn. Sau khi đã nuốt hết mấy con nòng nọc vào bụng, chúng vừa kêu vừa bỏ chạy lạch bạch một cách hí hửng.
Cậu bé nhặt cái gáo bị đổ lên, khóc hu hu. Vừa khóc cậu vừa liếc nhìn vào trong nhà.  Mẹ cậu và mấy người lớn đang chơi trong đó. Khi bận việc gì, mẹ cậu ghét bị cậu quấy rầy, thậm chí vì thế mà có thể cậu bị mắng, bị đánh đòn. Cậu bé nức nở một lúc rồi quyết định tự đi múc mấy con nòng nọc nhỏ khác. Vậy là cậu bưng cái gáo đi về phía cái ao xa xa . . .
- Một tiếng đồng hồ trước:
Mẹ đưa cái gáo nước có nòng nọc vừa múc về cho cậu bé:
- Long, Long ngoan, con ra cửa mà chơi nòng nọc, đừng vào nhà quấy rầy, mẹ đang làm việc, ngày mai mẹ sẽ đưa con qua nhà bà ngoại chơi.
Có lẽ chơi nòng nọc rất thích thú, có lẽ được sang nhà bà ngoại cũng rất hấp dẫn, nên cậu bé đã ngoan ngoãn nhận gáo nước đi ra khỏi cửa. Trương Tam khen:- Cậu bé này ngoan thật, rất biết vâng lời.
Lý Tứ cười nói tiếp theo:
- Thật khâm phục bà chị, giỏi dỗ con quá.
Nhưng Vương Ngũ có vẻ không yên tâm:
- Để cháu bé chơi trong nhà thôi chị ạ!
Bà mẹ cười đắc ý:
- Không sao đâu, vẫn thế mà . . .
Khi cậu bé bước qua ngưỡng cửa, do ngưỡng cửa cao quá, đã dúi người đi một cái, nước trong gáo bị hất đổ mất một ít, một con nòng nọc đã bị hất ra theo nước, trôi vào kẽ hở trong đất mà cậu bé không thấy.
- Nửa tiếng đồng hồ trước:
Mẹ cậu bé bế con đứng ngóng ở cổng. Chị chờ người. Chờ ba người Gia1p, Ất, Bính. Hẹn sẵn chiều nay đến sao bây giờ vẫn không thấy đến? Lúc này, cậu bé giơ cánh tay non nớt khóa lấy cổ mẹ van nài:
- Mẹ ơi, con nhớ bà ngoại, mẹ đưa con sang bà ngoại chơi đi.
- Đừng quấy con!
Người mẹ tỏ vẻ sốt ruột, ba người Giáp, Ất, Bính đã quên hẹn, hay là có việc gì? Chị quyết định đi xem xem sao. Kết quả họ đều bận việc. Chị hết sức thất vọng, chị cảm thấy buổi chiều trôi qua  thật uổng phí, thật đáng tiếc vô cùng. Vậy là chị quyết định lại đi tìm người chơi. Trương Tam nói không biết, không muốn đi, chị ta bảo: "Làm gì có việc gì mà trời sinh ra đã biết cơ chứ? Có ai bắt đi học chế tạo bom nguyên tử đâu?". Trương Tam cảm thấy nếu không đi có vẻ không nể mặt chị nên đã nhận lời. Lý Tứ thì bảo không có tiền không muốn đi. Chị ta bảo: "Đâu phải một lần đã bắt móc ra tám trăm một ngàn đâu mà sợ? biết đâu hôm nay lại móc được tiền từ túi người khác thì sao?" Lý Tứ thấy từ chối mãi cũng không tiện đã đồng ý đi. Vương Ngũ nói không có thì giờ nên không đi được, chị ta liền bảo:"Việc gì mà lại cứ phải làm bằng được trong hôm nay thế? Đâu có phải Khâu Long bảo cho Hoàng Thượng?". Vương Ngũ cảm thấy không đi sẽ làm chị ta cụt hứng nên đã đứng dậy sang nhà chị chơi mạt chược.
Lúc đó, cậu bé rất buồn, ánh mắt nhòe đi, mờ mịt. Chỉ có điều, người lớn đã bỏ mặc cậu . . .


Không có nhận xét nào: