Atul Gawande
Tôi đang trò chuyện với
John, anh bạn học cùng trường y, nay là bác sĩ phẫu thuật tổng quát tại San
Francisco. Củng như các bác sĩ phẫu thuật khác, chúng tôi trao đổi những chuyện
trong phòng mổ. John bắt đầu bằng câu chuyện về một anh chàng nhập viện trong đêm
Halloween. Anh ta đến dự một buôi tiệc hóa trang, rồi vướng vào một cuộc ẩu đả
và bị đâm.
Khi nhập viện, tình
trạng anh ta khá ổn, nhịp thở đều, không kêu đau, nhưng say mèm và miệng lảm nhảm
không ngớt. Các bác sĩ phải dùng kéo cắt bỏ quần áo anh ta và tiến hành kiểm
tra toàn diện. Nạn nhân có vóc người trung bình, nặng khoảng 90 kg, bụng phệ. Vết
đâm ở bụng, Vết thương hở còn đỏ máu dài khoảng hơn hai đốt ngón tay. Một đường
sắc gọn đỏ máu. Từ miệng vết thương đùn ra một thứ mỡ mầu vàng sậm. Đó là lớp mỡ
trong thành bụng chứ không phải thứ mỡ vàng nhạt dưới da. Các bác sĩ đưa anh ta
đến phòng mổ để kiểm tra xem có tổn thương gì trong ổ bụng không, sau đó khâu vết
thương lại.
- Không có gì nghiêm
trọng lắm - John nói.
Nếu đó là một vết thương
nghiêm trọng, các bác sĩ sẽ phải lao
ngay vào phòng mổ, xe đẩy chạy như bay, y tá sẽ nhanh chóng chuẩn bị dụng cụ và
chuyên viên gây mê sẽ bỏ qua các khâu kiểm tra bệnh sử rườm rà để ngay lập tức
tiến hành cuộc mổ. Nhưng vết thương này không nặng. Các bác sĩ có thời gian xem
xét trước khi kết luận.
Ngay lúc đó, y tá
phát hiện bệnh nhân không còn mấp máy môi nữa, nhịp tim tăng vọt, mắt trợn trừng.
Y tá lay gọi nhưng anh ta chẳng có phản ứng gì. Cô vội gọi cấp cứu và các bác sĩ
vội quay lại phòng mổ. Huyết áp gần như không đo được. Họ đặt nội khí quản,
truyền dịch, truyền máu khẩn cấp cho bệnh nhân, nhưng vẫn không làm cho huyết
áp tăng lên.
Vậy là các bác sĩ phải
hành động cấp tốc. Các bác sĩ lao vào phòng mổ, xe đẩy chạy như bay, y tá nhanh
chóng chuẩn bị dụng cụ mổ và chuyên viên gây mê bỏ qua các bước kiểm tra bệnh sử
rườm rà. Một bác sĩ thực tập đổ vội cả chai thuốc sát trùng Betadine lên vùng bụng
của bệnh nhân. John cầm dao mổ số 10 to tướng rạch một đường sắc lẻm lên lớp da
bụng, kéo dài từ lồng ngực cho đến tận xương mu.
- Dao điện.
John cầm lưỡi dao điện
cắt dọc lớp mỡ dưới da, tách ra hai bên, sau đó cắt qua những sợi màng của mô
liên kết dưới cơ bụng. Khi anh vừa mở đến khoang bụng thì máu tuôn ra ồ ạt.
- Chết tiệt!
Máu tràn khắp nơi, lưỡi
dao của kẻ thủ ác đã đâm vào sâu hơn một gang tay, xuyên qua lớp da, lớp mỡ,
qua cả lớp cơ, qua ruột, sượt bên trái cột sống và cắt phải động mạch chủ.
- Thật kinh khủng -
John kể. Một bác sĩ phẫu thuật đến hỗ trợ kíp mổ đã dùng tay bóp chặt động mạch
chủ, ngay trước vết cắt. Hành động đó đã giúp ngăn chận được sự mất máu và họ dần
dần kiểm soát được tình hình. Đồng nghiệp của John nói rằng anh chưa từng gặp
tình huống nào tương tự kể từ sau khi chiến tranh kết thúc.
Hóa ra tình tiết cũng
gần giống như thế. Sau này, John được biết rằng kẻ tấn công ở bữa tiệc hóa
trang đã mặc đồng phục như một quân nhân, lại còn mang theo cả một chiếc lưỡi
lê dài.
Bệnh nhân mê man mất
mấy ngày, nhưng cuối cùng cũng qua khỏi tình trạng nguy kịch. John vẫn còn lắc đầu
rầu rĩ khi nhắc lại trường hợp này.
Khi bạn có một bệnh
nhân bị đâm như vậy, thì sẽ có hàng ngàn lý do có thể khiến sự việc trở nên tồi
tệ. Và cả ê kíp điều trị đã thực hiện rất tốt hầu hết mọi công đoạn, từ kiểm
tra tổng quát, theo dõi cẩn thận huyết áp, mạch và nhịp thở, giám sát tình trạng
tri giác đến truyền dịch vào tỉnh mạch, liên hệ ngân hàng máu để sẵn sàng hỗ trợ,
thay thế ống dẫn tiểu để bảo đảm vệ sinh . . . tức là tất tật mọi thứ. Chỉ trừ
mỗi một việc mà không ai nhớ hỏi bệnh nhân hay đội cấp cứu về hung khí gây thương
tích.
- Bạn chẳng bao giờ lại
có thể nghĩ đến một cái lưỡi lê ở giữa thành phố San Francisco này - John chỉ
biết giải thích như thế.
"The Checklist Manifesto" 2011 - tên
bài do blog tự đặt
1 nhận xét:
Mot bai hoc thuc tien rat hay cho cac the he lam BS.
Đăng nhận xét