Tran Hung John*
Mùi hôi của những bãi
nôn bay khắp chiếc xe chật chội, hơi nóng bốc lên ngột ngạt, cảm giác như chúng
tôi đang đi trên những vách đá lởm chởm. Tôi nhường ghế cho một người mẹ trẻ. Đứa
bé cứ liên tục nhìn tôi với đôi mắt tròn to và miệng không ngừng mỉm cười. Tôi
rút một cái áo ra khỏi túi để che ánh nắng đang chiếu thẳng vào họ. Tôi đưa cho
hai mẹ con chai nước và bế đứa bé khi người mẹ phải nôn.
Chúng tôi bắt đầu nói
chuyện, chị ấy nói với tôi rằng chị ấy đang trên đường trở về nhà ở quê. Đến lượt
tôi, tôi kể cho chị nghe về hành trình của mình. "Không đời nào, chị không
tin", chị ấy khăng khăng không tin
với giọng hơi đùa cợt khiến tôi phải giở tờ báo trong túi ra cho chị đọc.
"Trời ơi. hay quá. Ghé qua nhà chị ăn trưa đi", chị ấy mời tôi. Tôi
khá bất ngờ. Chị mới chỉ biết tôi trong vòng 25 phút. "Cảm ơn chị nhưng
không cần đâu", tôi nói. "Em đang đi đến đâu?" chị hỏi. Tôi nói
với chị tôi đang tới Nga Sơn để gặp một người bạn. "Chị cũng thế. Nga Sơn
là quê chị. Ghé vào nhà ăn bữa cơm rồi chồng chị đưa em tới nhà bạn"' Chị ấy
nhất quyết. Tôi cảm ơn nhưng từ chối lòng tốt của chị.
Tôi bị mất tập trung
bởi một người đàn ông to lớnđứng ngay trước mặt tôi. Ở bên cạnh rõ ràng vẫn còn
chỗ nhưng anh ta cứ tiến tới và rồi đứng ngay sát trước mặt tôi. Chiếc áo đẫm mồ
hôi của anh ấy áp thẳng vào người tôi. Tôi đẩy anh ấy đứng dịch sang bên một
chút nhưng rồi anh ta lại nhích lại đúng vị trí cũ. Và rồi tôi nhận ra lý do vì
sao. Mộ cô gái trẻ, ngây thơ cò dáng vẻ sinh viên ngồi ngay trước đang nằm
trong tấm ngắm của anh ta.
"Cho anh xin số
nhé. Khi nào em rảnh anh sẽ đón đi chơi", người đàn ông khoảng hơn ba mươi
nói với một cái giọng khiến người nghe muốn bủn rủn chân tay. "Anh ta có vợ
rồi đấy", người mẹ trẻ thì thầm với tôi. Tôi thấy kinh tởm nhưng chắc là
phải làm quen với cảnh này. Có vẻ đây là việc không hiếm có trong xã hội.
Trên những con phố,
trong các cửa hàng, ở nơi làm việc, những người đàn ông thô lỗ chủ động tấn
công tán tỉnh các cô gái ngay cả khi họ đã kết hôn. Nếu là ở bên Mĩ, người phụ
nữ đã có thể gọi cho cảnh sát, kiện ra tòa hoặc tự giúp lấy bản thân mình bằng bình xịt hơi cay. Trong khi đó phụ
nữ ở đây lại cam chịu. Điều này tạo nên một sự thực xấu xí trong đó là việc phản
bội, sự thiếu chung thủy đã trở thành một hiện tượng bình thường trong xã hội.
"Ăn cơm ở nhà và khi nào muốn, thỉnh thoảng có thể ra ngoài ăn phở",
là câu nói về hiện tượng tình cảm lăng nhăng ở Việt Nam.
Chú thích *
Trích đoạn từ chương 2 trong tập bút ký “John đi tìm Hùng“. Suốt 80 ngày
rong ruổi trên những cung đường đất Việt, Tran Hung John - lữ khách 8X đời
chót, "come from USA", du lịch bụi với chiếc ví rỗng, đã đi qua thật
nhiều con phố, huyện lỵ, thôn xóm, làng bản... dọc theo dải đất hình chữ S mang
tên Việt Nam để được sống, trải nghiệm và cảm nhận. Tên bài do blog tự
đặt.
3 nhận xét:
Quả thật là anh Hùng này (nếu là 8X đời cuối chắc bằng tuổi em) đã thấy được những điều em chưa nhận ra. Ví dụ em vẫn không quen với nếp nghĩ chuyện lăng nhăng ngoài gia đình đã trở nên phổ biến như vậy!
Thầy cho em hỏi là cuốn sách này đã được xuất bản chưa?! Vì em vẫn thắc mắc về chuyện "du lịch bụi với chiếc ví rỗng"; thật khó tin, em cho rằng với nước ta, đi khắp nơi một mình, với một số tiền nhất định đã là giỏi lắm rồi!
đang bán ở các nhà sách FAHASA đó MM
Dạ em cảm ơn thầy.
Đăng nhận xét