Chủ Nhật, 9 tháng 2, 2014

Xuân đất trời nay đã về

Thích Pháp Bảo

Mỗi khi xuân về cũng vậy, mọi thứ trở nên thắm thiết tươi tốt và sự lạc quan sẽ biểu hiện ra những chất liệu tha thứ, bao dung và gởi gắm niềm ước mơ vào đất, vào mầm mới, vào nụ cười Phật Di Lặc.
Cuộc sống bốn mùa chuyển dần vào vũ trụ thì con người luôn chờ đợi cái ngày bén rễ của mùa xuân vĩnh cửu. Mùa xuân ấy nó ẩn tàng trong từng phút, từng giây hoặc thường tại có mặt với cỏ cây, hoa lá, giọt nắng ban mai. Vũ trụ chẳng có bao giờ chối bỏ bốn mùa hay các hiện tượng thay đổi của đất trời. Vũ trụ đã biết ôm ấp chúng xuyên qua các giác quan, ánh sáng, mọi vật chất của hành tinh này. Và con người cũng được thừa hưởng mùa xuân khi con người biết nhận thức sự sống trên đời luôn có mối tương quan và tương duyên.
“…Những cát bụi không còn nơi ẩn trốn
Hạnh phúc từ ngực người nhuộm thắm cỏ hoa
Cả ngàn nhà, nước từ giếng chia ra
Cười nói dội vang vang hồi âm của đất
Có một thiên đường đêm ba mươi rất thật
Trừ tịch chia đều mọi ngõ trầm hương
Khói bay trong nhà, khói bay hàng hiên về em nhé
Giao thừa đang điểm”
(Khúc quê)
Mỗi khi xuân về cũng vậy, mọi thứ trở nên thắm thiết tươi tốt và sự  lạc quan sẽ biểu hiện ra những chất liệu tha thứ, bao dung và gởi gắm niềm ước mơ vào đất, vào mầm mới, vào nụ cười Phật Di Lặc.
Mùa xuân tới, riêng tôi luôn dành nhiều thời gian để quán chiếu điều Vô ngã, về hiện tượng ta và của ta. Chúng ta không nhất thiết phải đặt mình vào sự giàu sang, quý phái của mùa xuân mà xuân có cái gì đó rất gần gũi, bình dị, bản nhiên như  trồng hoa, hoa sẽ  trổ bông, như trầm xông sẽ hương thơm, như giao thừa thì có thời gian ngừng nghỉ của vạn vật, vạn hữu giữa cái bất nhị tùy duyên .
“…Giọt mưa trên lá tiếng khóc oa oa
Đứa bé chào đời cho chúng ta nụ cười
Giọt mưa trên lá tiếng nói bao la
Tóc trắng đậm đà êm ái ru tình già.
Giọt mưa trên lá tiếng nói thầm thì
Bóng dáng Phật về xoa vết thương trần thế”
(Tâm ca)
Mọi ảo ảnh cũng tan tành trong khoảng lặng, để nhường chỗ cho sự vắng bặt những ý niệm vui buồn, giận hờn, ly tan…để tính Phật lan tỏa khắp đó đây. Trong lúc này chúng ta sẽ tự cảm nhận lấy mùa xuân  đi ngang bất chợt và xuân sẽ cho ta tạo ra nguồn  năng lượng  làm chủ thân tâm, làm chủ những thị phi nhất thời. Xuân về! Ta có thêm cơ hội thực tập ngồi yên, tập xoa dịu những vết thương lòng và buông bỏ tập khí, thói quen bất thiện và ta còn nhìn đất trời thong dong đi về trong ba cõi “nhân chi sơ tính bổn thiện”.
“Người trở thành cây mùa Ðông
Lá úa rơi vun cao cội nguồn
Nhưng cuối bước đi trăm năm một lần
Ðầu cành khô bỗng hoa nở tràn”
(Phạm duy)
Mùa xuân về, cây cối đâm chồi, kết trái, thị hiện những tâm thức hồn nhiên vốn có của Phật tánh vị tha và ta tự nhũ với lòng là phải  trải rộng tâm mình  để chuẩn bị đón những chất liệu thương yêu, mầu nhiệm “Hạnh phúc mở ra, khổ đau khép lại”. Nhưng đâu đó cảnh vật tĩnh lặng xung quanh cũng khiến cho người ta nghĩ về cái sẽ không còn trên trần gian; được, mất, thành, bại bỗng chốc hóa hư không. Họ cho rằng, hằng năm mùa xuân không về thì sự sống sẽ theo quy luật Vô thường băng hoại những cảm thọ khó khăn còn nắm giữ  trong lòng.
“Anh đã theo Em đi gặp bình minh.
Như đã rong chơi khắp nẻo đường chiều
Như đã đưa Em tới đỉnh tình yêu
Thôi nhé, cho anh giã từ trái đất
Anh đã nghe vang tiếng gọi càn khôn”
(Rong ca)
Đi về quá khứ, đi tới tương lai, mình có khả năng chưa mà dám nói mình sẽ đưa người mình thương  đi vào quá khứ, đi tới tương lai. Ngay đi vào hiện tại cũng chưa được. Hiện tại nắm chưa được mà sao đi vào quá khứ hay tương lai. Nơi đó, nơi này tức là Địa cầu trong một trăm  năm. Khi mà bước vào cõi lớn, “Thế giới nhất hoa” thì không có quay lại đây nữa tại vì có nhiều hệ lụy, có nhiều đau khổ và “Muốn lãng quên trăm năm một đời”.
Thế cho nên, mùa xuân về làm cho mỗi con người thường  bắt gặp nụ cười Từ thị hoan hỷ của chính mình. Mùa xuân ấy còn đan xen vạn lối cỏ mềm, vạn bước chân êm, vạn con đường nở rộ mai vàng, rực rỡ bốn phương trời. Và chúng ta cùng rong chơi vô sự của tâm xuân  miên viễn  “Đã về, đã tới”.


Không có nhận xét nào: