Thứ Sáu, 14 tháng 2, 2014

Tấm thiệp của ông tôi



Tôi sống gần gũi ông nhất nên là người đầu tiên nhận được cú điện thoại gọi từ viện dưỡng lão. Ông tôi đang hấp hối. Tôi đến ngay nhưng đã quá muộn, chỉ còn biết nắm lấy cánh tay xương xẩu của ông và lặng lẽ...

Kỷ niệm... Những kỷ niệm chợt ùa về trong ký ức. Đó là hình ảnh một ông lão nông dân mặc chiếc quần yếm sờn rách và chiếc áo màu xanh cũ kỹ đang chăm sóc bầy gia súc mà ông rất yêu quí. Vào những ngày hè nóng nực, ông ôm những bó cỏ ra khỏi chiếc xe kéo, xới đất trồng bắp và đậu rồi thu hoạch chúng khi mùa thu đến. Cứ như thế, Ông làm việc suốt từ sáng sớm đến chạng vạng tối. Vào ngày Chủ Nhật. Sau khi làm xong những công việc lặt vặt trong buổi sáng, ông thay bộ vét màu xám. Còn bà thì diện chiếc áo đầm màu rượu vang và đeo xâu chuỗi bằng ngà rồi cả hai cùng đến nhà thờ. Đó là ông tôi ông đã như thế suốt 35 năm nay. 
Cô y tá yêu cầu tôi sớm dọn dẹp những vật dụng của ông ra khỏi phòng. Việc này không tốn nhiều thời gian. Đồ đạc của ông không nhiều. Bất chợt, tôi tìm thấy trong ngăn kéo của chiếc tủ nhỏ một tấm thiệp. Trông nó như một tấm thiệp rất xưa ai đó tự làm lấy. Có thể ngày trước nó màu đỏ, bây giờ thời gian đã làm phai màu và chuyển sang màu hồng cũ kỹ. Có một mẩu giấy được dán vào giữa trái tim. Ở đó có nét bút của bà tôi: 

Với tất cả tình yêu của em, 

Ngày 14- 2- 1895 

Anh khỏe chứ, anh yêu? Anh là một con người thực hay là giấc mơ đẹp đẽ nhất của em trong nhiều năm nay? Anh là thiên thần? Một hình ảnh đẹp trong trí tưởng tượng của em? Là một ai đó em tự tạo ra để lấp đầy nỗi cô đơn, để xoa dịu nỗi đau? Anh nghe được tiếng lòng em từ đâu? Sao anh hiểu được em nhiều đến vậy? Anh khiến em cười khi trái tim em thổn thức. Anh dìu em nhảy khi em không nhấc nổi bước chân. Anh giúp em đặt ra mục tiêu để theo đuổi khi em đang quyệt vọng Anh chỉ cho em những giọt sương khuya đọng trên lá, và với em chúng đã hóa thành kim cương. Anh mang đến cho em những bông hoa dại và em có nhũng cành lan quí. Anh hát cho em nghe và em nghe tiếng của các thiên thần. Anh nắm lấy tay em và em thấy mình được anh yêu trọn vẹn. Anh trao em nhẫn và em thuộc về anh. Em thuộc về anh và em đã có tất cả. 

Nước mắt tôi lăn dài trên má khi đọc những dòng chữ này. Tôi như hình dung ra một đôi vợ chồng già vốn đã quá quen thuộc đối với tôi. Thật khó mà hình dung ra ông bà của bạn ở một hình ảnh nào đẹp hơn thế. Những gì tôi đọc được rất đẹp và quá đỗi thiêng liêng. Ông tôi đã giừ nó trong chừng ấy năm trời. Bây giờ tôi lại giữ nó, như một phần tốt đẹp trong lịch sử gia đình mình.

Không có nhận xét nào: