TRÂN THỊ ÚT
18 tuổi chị đẹp như hoa phù dung, nhiều nơi hỏi cưới không thèm.
26 tuổi, mẹ sợ chị ế chồng gả vội vàng cho anh bán củi tận Vành Hưng.
30 tuổi, má hóp, da đen, tay xách, nách mang ba đứa nhỏ về quê, mắt chị buồn xa
vắng. Ba không chứa vì cái câu: Trong nhờ đục chịu, xuất giá tùng phu .
42 tuổi, chị từ giã cõi đời với căn bệnh ung thư, mang vào lòng đất lạnh xa xôi
lời ru của mẹ: Má ơi đừng gả con xa ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét