PHẠM THỊ HỒNG
VÂN
Đến thăm nhà người quen ở Sài Gòn, chị bất ngờ khi được đưa vào khu vườn đầy
cây cối và xác lá. Lá của bao mùa dồn lại thành lớp dày, thì thầm với chị lời đất
đai, nguồn cội. Đã bao năm từ lúc tha hương, chị quên mình còn có một chốn về
nơi dải đất miền Trung gió Lào cát trắng. Chị nhặt một chiếc lá, đời lá nơi nào
chẳng giống nhau ... lá rụng thì về cội ... Chút lòng quê thoáng qua, chị nghe
lòng mình vỡ vụn ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét