THU TRANG
Cô có thói quen xòe bàn tay trái, ái ngại nhìn đường chỉ kẻ ngang tay mình. Có
người nói: Nếu tìm được người có đường chỉ tay như vậy, em sẽ giàu sang. Nghe
cô kể, anh cười: Tay anh không có đường chỉ ấy. Em ra chợ xem mấy ông ăn xin,
chắc sẽ tìm thấy . Cô cười như nắc nẻ. Rồi cuộc sống cuốn anh xa cô. Giờ đây,
cô không cần bàn tay có đường chỉ ngang. Cô chỉ cần đôi tay chai sần với những
ngón gầy để dìu cô đi suốt con đường này. Chỉ tay nào là hạnh phúc, chỉ tay nào
là khổ đau, làm sao cô biết được ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét