Năm 20 tuổi, tôi là một nữ điều dưỡng đang thực tập tại một
bệnh viện nhi. So với viện tim hoặc bệnh viện đa khoa, công việc ở bệnh viện
nhi đối với tôi có vẻ dễ như trở bàn tay. Tôi vốn có khiếu kết bạn với trẻ con.
Chắc chắn tôi sẽ vượt qua dễ dàng và chỉ còn chờ ngày tốt nghiệp...
Christ là một cậu bé 8 tuổi vô cùng hiếu động. Cậu lén bố mẹ
vào thám thính công trường xây dựng cạnh nhà, và bị té gãy tay. Cánh tay gãy của
cậu bị nhiễm trùng, buộc phải cưa bỏ. Tôi được chỉ định làm y tá hậu phẫu của cậu
bé.
Khi sức khỏe của cậu bé dần dần khá lên cũng là lúc cậu đau
khổ nhận ra sự mất mát của mình... Cậu nằm một chỗ, chờ giúp đỡ, không chịu làm
vệ sinh cá nhân. Tôi nhẹ nhàng khích lệ: "Cháu đâu có ở mãi trong bệnh viện.
Cháu phải học cách tự phục vụ...". Cậu bé giận dữ la lên: "Cháu có thể
làm gì được với một tay?" . Tôi vắt óc tìm một câu trả lời thích hợp. Cuối
cùng tôi bảo: "Dù sao cháu vẫn còn tay phải". "Nhưng cháu thuận
tay trái " - Cậu bé kêu lên đầy thất vọng...
Chưa bao giờ tôi cảm thấy mình vô dụng và vô tâm đến thế.
Sao tôi lại tưởng rằng mọi người đều thuận tay phải ...
Sáng hôm sau, tôi trở lại với một cuộn băng dính. Vòng cuộn
băng quanh cổ tay, tôi bảo cậu bé: "Cháu thuận tay trái, còn cô thuận tay
phải. Cô sẽ dán tay phải của cô vào hàng nút áo sau lưng của cháu. Bây giờ mỗi
khi cô làm việc gì bằng tay trái, cháu phải làm theo bằng tay phải. Nào, cháu
muốn bắt đầu bằng việc gì ?". Nhìn tôi với vẻ nghi ngờ, cậu bé càu nhàu:
"Cháu mới ngủ dậy, cháu cần đánh răng". Tôi xoay xở mở nắp ống kem, đặt
bàn chảy lên bàn, tìm cách nặn kem lên chiếc bàn chảy đang ngả nghiêng... Sau gần
10 phút nỗ lực với kem vung vãi đầy trên bàn, tôi mới hoàn tất được công việc.
"Cháu có thể làm nhanh hơn..." - cậu bé tuyên bố. Và khi nhanh hơn thật,
cậu mỉm cười chiến thắng...
Hai tuần sau đó trôi qua nhanh chóng. Chúng tôi biến mọi
công việc hàng ngày thành những cuộc đua tài hào hứng. Chúng tôi cài nút áo, phết
bơ kên bánh mì, cột dây giày,... Không còn phân biệt tuổi tác, chúng tôi là 2 vận
động viên đang ra sức đua tài...
Lúc tôi hết thời gian thực tập cũng là lúc cậu bé rời bệnh
viện, tự tin đối mặt với cuộc sống... Khi hôn tạm biệt cậu bé, tôi không cầm được
nước mắt...
Đã 30 năm trôi qua kể từ ngày ấy. Cuộc đời tôi đã bao phen
chìm nổi. Mỗi lần phải đương đầu với thử thách, tôi lại nhớ đến cậu bé. Và mỗi
khi cảm thấy mệt mỏi, nản lòng, tôi lại lẳng lặng vào phòng tắm, giấu tay phải
ra sau, lấy kem và đánh răng bằng tay trái...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét