Khi tôi nhìn những con đường đầy những bông hoa dại, tôi lo
ngại đám cỏ ấy sẽ phá đi mảnh vườn của mình.
Đám trẻ thì lại tìm hái những bông hoa ấy tặng mẹ và vui đùa
với những bông cỏ may...
Khi tôi gặp một kẻ say khướt đang mỉm cười, tôi chỉ ngửi thấy
mùi rượu và sự kinh tởm, những kẻ khiến tôi phải quay mặt.
Nhưng đám trẻ của tôi thì nhìn và mỉm cười lại với họ.
Khi tôi nghe những đoạn nhạc mà mình thích tôi chẳng để tâm
chút gì, chỉ ngồi lì và lắng nghe.
Đám trẻ nhà tôi lại nhún nhảy theo nhịp điệu, hát to lên dù
chỉ với những lời mà chúng tự nghĩ ra.
Khi gió thổi qua mặt, tôi thu người lại, bực mình vì chúng
làm rối mái tóc của mình và những bước chân thêm khó khăn.
Lũ trẻ thì nhắm mắt lại, dang hai tay như bay lên cùng với
chúng, sau đó thì phá lên cười.
Khi tôi gặp một vũng bùn, tôi cố bước qua nhanh, lo sợ chúng
sẽ làm bẩn giày và vấy lên những tấm thảm.
Đám trẻ thì ngồi quanh lại, chúng cố xây các đập nước, các
dòng sông và nô đùa với những con giun.
Khi cầu nguyện, tôi luôn mong Chúa sẽ ban cho mình nhiều thứ.
Lũ trẻ thì khẽ nói: "Chúa ơi, cám ơn vì đã cho con đồ
chơi và nhiều bạn bè. Con cũng chưa muốn lên Thiên đàng với Người vì con nhớ ba
và mẹ con lắm!"
Phải chăng chính trẻ con mới là những nguời chỉ cho chúng ta
cách sống, và có lẽ vì thế những thiên thần luôn ở bên chúng?
Và hãy tận hưởng những quà tặng dù nho nhỏ của cuộc sống. Một
ngày nào đó, khi nhìn lại bạn sẽ nhận ra rằng đấy mới chính là những khoảnh khắc
đích thực của mình!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét