Thứ Năm, 12 tháng 9, 2013

LẮNG LÒNG





Trở về nhà sau 10 ngày nằm bv. Nằm bv mới thấy, mới thấm và mới nhận được nhiều thứ, nhận nhiều thứ hơn là đi thực tập rất nhiều. Đi thực tập, dù có thời gian nhưng vẫn ko thể lắng nghe bệnh nhân trò chuyện, chia sẻ. Chỉ có lắng nghe, hiểu được bn thì mới có thể chăm sóc họ tốt nhất mà thôi! 

Mình và chú, nằm 2 phòng khác nhau, gặp vào 1 chiều mưa buồn bã. Và câu chuyện cũng bắt đầu từ đây... Lần đầu tiên, mình nghe chú trần tình về cuộc đời mình. Hoàn cảnh éo le: vợ ly thân, làm ăn thất bại, con cái bỏ bê, rồi chú đâm ra buồn bã, cuối cùng đổ bệnh. Chú bệnh thật. Bệnh nặng. Bây giờ, người chú năm ba thứ bệnh, nào cao HA, nào tiểu đường, phải dùng insulin, nào suy thận mạn, cả người cứ phù lên... Ko tiền, ko người thân, chú đành nhờ cả vào NVYT và người nhà của những bn khác... Bình thường, mình thấy chú luôn vui vẻ, cười đùa, nào có ngờ đâu chú lại khổ như vậy. Có khi thấy chú quại lên vì đau đớn, nằm thiêm thiếp vì cơn hạ đường huyết đột ngột, mình chỉ muốn chạy ra hành lang bv mà khóc cho thỏa cơn bất lực. Dù mình cũng bệnh, cũng ko người thân nhưng xem ra, mình vẫn còn khỏe, còn may mắn hơn chú. Mình bắt đầu giúp chú những việc nhỏ như lấy ly nước, hộp cơm, cần thiết thì gọi chuông mời điều dưỡng lên chăm sóc chú...
 “Chú ơi, chiều mưa, 2 chú cháu ngồi với nhau, nghe chú kể mà con thấy xót xa quá! Nếu quả thật ko có lần nằm bv, ko lắng nghe chú nói, thì liệu con có biết chăng trên cuộc đời này, có rất nhiều số phận éo le đến ko ngờ?? Liệu con còn có được biết rằng những người bn của con, có những người khổ nghèo, đau đáu từng miếng cơm, lo lắng bệnh tật qua ngày? Và cũng còn đó, họ cần tình thương của những người điều dưỡng như con? 

Chú ơi, dù là đã ra viện, nhưng con luôn cầu mong cho chú được sớm ổn định sức khỏe, tiếp tục sống vui vẻ nha chú! Con cũng hứa với chú, con sẽ làm tốt công việc của con – một người điều dưỡng, và con cũng sẽ tiếp tục con đường con đang đi cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa. Cám ơn chú đã cho con niềm tin vào những gì con đang có, đang làm và đã đạt được. Con cám ơn chú!”.

Quả thật, mình chỉ mong bác Kim Tiến được nằm viện 10 ngày, thậm chí, chỉ 1 – 2 ngày thôi, để bác nghe được những lời tâm sự của những bn xung quanh, những người dân thường đang cần sự quan tâm, thay đổi thật sự của ngành Y tế VN, để bác hiểu và đưa Y tế VN tới 1 tầm cao mới. Để bn ko còn phải buồn, phải khổ, phải đau đớn và ngành Y mãi là “LƯƠNG Y NHƯ TỪ MẪU”.
Mong các bạn sinh viên hãy dành chút thời gian lắng lòng với bn của mình vì bv không phải chỉ là nơi để học, bn không chỉ là những người thầy, mà còn là những người “bác sĩ tâm lý”, là nguồn động viên cho chúng ta thêm vững bước.

Không có nhận xét nào: