Chiêu Uyên
Rạng sớm mai, cánh
đồng mờ sương trắng,
Cha rời nhà. Kìa, con
vẫn đợi cha.
Cha băng rừng, vượt
núi đến bên con.
Cha không thể sống xa
con lâu quá.
Chân cha bước mắt đắm
trong suy tưởng,
Không thấy gì và cũng
chẳng nghe chi,
Quạnh quẽ, mình cha,
lưng còng, tay thắt,
Ôi quá buồn, ngày có
khác chi đêm.
Chẳng thiết nhìn ánh
hoàng hôn dần khuất,
Cả những cánh buồm cập
bến xa xa,
Cha sẽ đến, trên mộ
con cha đặt
Bó ô rô cùng thạch
thảo rộ hoa.
chuyển ngữ theo DEMAIN, DÈS L'AUBE của thi hào VICTOR HUGO viết cho cô con gái chết vì đắm xuồng trong ngày trăng mật sau ngày
cưới, khi cô vừa mới 19 tuổi.
Demain, dès l'aube, à
l'heure où blanchit la campagne,
Je partirai. Voi-tu,
je sais que tu m'attends.
J'irai par le forêt,
j' irai par le montagne.
Je ne puis demeurer
loin de toi plus longtemps.
Je marcherai les yeux
fixés sur mes pensées,
Sans rien voir au
dehors, sans enttendre aucun bruit,
Seul, inconnu, le dos
courbé, les mains croiseés,
Triste, et le jour
pour moi sera comme la nuit.
Je ne regarderai ni
l'or du soir qui tombe,
Ni les voiles au loin
descendant vers Harfleur,
Et quand j'arriverai,
je mettrai sur ta tombe
Un bouquet de houx
vert et de bruyère en fleur.
VICTOR HUGO
(1802-1885)
Les Contemplations 3
Sept 1847
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét