Thứ Năm, 5 tháng 9, 2013

Chuyện đi ăn điểm tâm thành án mạng của công tử Bạc Liêu

Vương Hồng Sển

Vợ chồng công tử
Cũng tại chợ Sốc-Trăng, một năm nọ, lối năm một ngàn chín trăm hai mươi mấy ba mươi gì đó, bỗng chàng Bạch công tử Phước Georges ngộ nạn một cách gián tiếp. Lóng ấy cậu đưa gánh hát của cậu từ Mỹ Tho xuống hát một vòng miền Hậu Giang và độ ấy gánh đang diễn tại châu thành tỉnh Sốc của tôi. Vốn là người phong lưu chiêu hiền đãi sĩ nên đi đến đâu cậu Tư cũng dắt bộ hạ em út đi theo đông lắm. Trong đám, có một chàng lai, có Pháp tịch, theo làm hộ vệ cho cậu, nên đi đâu cũng đeo kè kè sau mông một cây súng lục. Sáng sớm hôm ấy, cậu Tư lái xe đưa các em đi dùng điểm tâm nơi quán nước Hải Nam ở dãy phố ngang nhà của ba tôi. Vì chiếc xe đậu không sát lề đường, nên có một tên cai phú-lích xấc xược có tiếng, tên là Cai Nên, thấy vậy lại sân si đòi biên phạt. Cậu Tư là con nhà nho nhã nên lễ phép xuống nước nhận lỗi xin bỏ qua cho, nhưng anh cai ta tánh hách dịch đã quen, nên nhứt quyết đòi biên giấy phạt cho được mới nghe.Thấy tên cai nầy làm hơi lố, chàng Tây lai nóng ruột binh chủ là cậu Tư nên đứng ra can thiệp giải hòa. Dè đâu may một năm mà rủi trong mười phút! Chuyện của cậu Tư nay sang qua chàng lai. Tên cai sần sộ thách đố:
- Mầy ỷ mầy là Tây có súng. Mầy dám bắn tao không?
- Tôi không có chọc anh, mà nếu anh thách tôi thì tôi bắn! - Anh lai nói.
- Mầy giỏi, - Cai Nên tới số nên tiếp, - mầy giỏi mầy bắn con c ... tao đây nè!
Một tiếng súng nổ. Chàng lai quả nhiên bắn ngay chỗ Cai Nên chỉ, và sau tiếng súng, thầy Cai Nên nằm cho một đống. Câu chuyện đi ăn điểm tâm biến ra án mạng. Chàng lai xách súng đi ngay lại bót trình Cò. Vi-bằng lập ra đàng hoàng, các nhân chứng ngồi ăn trong quán cũng như bàng quan ở hai bên phố đều nhìn nhận có sự khiêu khích và thách đố công khai. Cố nhiên hễ sát nhơn thì đền mạng, chàng lai đi tù ít năm, nhưng mấy năm sau nầy tôi còn gặp mặt tại Sài-Gòn, và hiện nay tại  Sốc-Trăng khách biết chuyện còn khen cử chỉ anh chàng năm ấy. Đó là anh Maurice Sammarcelli, những năm đảo chánh 1945-1946, đã từng lãnh trách nhiệm làm ông cò tỉnh Gò-Công một lúc.
Trích: Ba Thắc Hậu Giang 30 năm về trước - tên bài do blog tự đặt

Không có nhận xét nào: