Thứ Tư, 11 tháng 9, 2013

NHỚ CỐ HƯƠNG

Chiêu Uyên


Sao tiếng gọi quê nhà tha thiết quá?
Kẻ tha hương lòng thổn thức khôn nguôi;
Nơi chốn xa vang tiếng dạ ngậm ngùi,
Tựa tiếng người, hay tiếng chân quen thuộc.

Trời vào Thu mây mù che khuất núi,
Thung lũng nằm trải kín lớp sương mai,
Rặng liễu xanh rũ lá đứng hàng dài,
Bóng tháp cổ ánh chiều soi thấp thoáng.

Tường rêu phủ, ven đồi, mòn lối thoải;
Bên suối trong, mục tử đợi phiên ngồi,
Hứng từng giọt: nước tinh tuyền ít ỏi,
Bình trên tay, khơi chuyện vãn xôn xao.

Bếp nhà tranh bập bùng tia lửa chói,
Lữ khách buồn, ngắm khói tỏa mái thôn;
Vật vô tri như có khoác linh hồn,
Khiến lòng khách tha phương lưu luyến mãi?

phỏng dịch
Theo LA TERRE NATALE 

Pourquoi le prononcer ce nom de la patrie?
Dans son brillant exil mon coeur en a frémi;
Il résonne de loin dans mon âme attendrie,
Comme les pas connus ou la voix d'un ami.

Montagnes que voilait le brouillard de l'automne,
Vallons que tapissait le givre du matin,
Saules dont l' émondeur effeuillait la couronne,
Vieilles tours que le soir dorait dans le lointain.

Murs noicis par les ans, coteaux, sentier rapide,
Fontaine où les pasteurs accroupis tour à tour
Attendaient goute à goute une eau rare et limpide,
Et, leur urne à la main, s'entretenaient du jour.

Chaumière où du foyer étincelait la flamme,
Toit que le pèlerin aimait à voir fumer,
Objets inanimés, avez- vous donc une âme
Qui s'attache à notre âme et la force d'aimer?

ALPHONSE DE LAMARTINE
(1790- 1869)

Không có nhận xét nào: