Chủ Nhật, 15 tháng 9, 2013

CÒN GẶP LẠI NHAU

Lưu Dung

"Nửa người bị quấn băng trong như xác ướp Ai Cập, chắc phải nằm viện đến ba tháng, thật tội." Tháng trước, vừa từ bệnh viện thăm bạn bị bỏng về, con đã kể cho ba nghe, vẻ đầy thương cảm.
Nhưng khi hôm nay ba hỏi con"Có đi thăm bạn bị bỏng không?" thì con sững người, sau đó ngập ngừng:
"Lúc bạn mới bị tai nạn, con đã đến thăm rồi, ba không nhớ sao?"
Để ba kể cho con nghe một câu chuyện nhé!
Hồi còn làm phóng viên đài truyền hình, cha từng đến bệnh viện phỏng vấn một người bị bỏng nặng. Ông ta nằm viện đã nửa năm, phải ghép da không biết bao nhiêu lần. Vừa vào phòng bệnh, chỉ nhìn thấy một nửa người bị thương nhẹ của ông nên ba cao hứng nói: "Tốt rồi, anh gần khỏi hoàn toàn rồi!"
Ông ta không trả lời, chỉ chầm chậm quay mặt lại. Ba giật mình, phóng viên ảnh đi cùng cũng làm rơi cả máy ảnh, bơi cái mà hai người thấy chỉ là một khối thịt sần sùi với một hốc mắt nhỏ.
Hôm đó ba đã không phỏng vấn được gì, nhưng mấy câu nói của người bệnh đã khắc sâu trong lòng ba:
"Người có một bộ mặt bị phá hủy còn đáng thương hơn người bị ung thư. Bởi người bệnh ung thư chỉ đối diện với cái chết, còn người bỏng bộ mặt phải đối diện với cuộc sống, với mọi người!" Ý ông ta là có một bộ mặt bị phá hủy sẽ phải có một nghị lực rất lớn để vượt qua được những ánh mắt kỳ thị của người đời.
Ông ta còn nói với ba: "Tiền bạc đối với tôi không quan trọng, quan trọng là tình bạn. Có nó, một người dị dạng đáng thương như tôi sẽ còn được đón nhận..." Từ hốc mắt ông ta, ba thấy ánh lên giọt lệ. Ba hỏi nhỏ: "Có nhiều bạn bè tới thăm anh không?"
"Lúc đầu cũng có, nhưng giờ thì thưa rồi! Một số bạn vừa nghe tin thì lập tức tới thăm, nhưng chỉ có những người bạn thật sự mới đi thăm lại. Lần đầu chỉ là phép xử thế, không thể không đến. Lần thứ hai mới là vì tình bạn, là quan tâm thật sự. Có điều, tình bạn thì thật là ít!"
Giờ thì con đã hiểu vì sao ba đã biết rõ là con thăm bạn rồi mà vẫn hỏi nữa.
Gió mạnh mới biết cỏ khỏe, hoạn nạn mới hay bạn tốt. Càng trong lúc gian khổ chúng ta càng cần tình bạn, đồng thời càng nhớ sự giúp đỡ của bạn bè. 
Con có biết người mà ba cảm thấy biết ơn nhất chính là cô Tư không? Hồi học cấp ba, ba bị mổ ruột thừa, bà bị chặn ở ngoài không cho vào, chỉ có cô Tư là bác sĩ nên được phép vào phòng mổ. Lẽ ra chỉ mổ mất nửa tiếng là xong, nhưng vì ruột dính vào màng bụng nên phải mổ đến hai tiếng và không thể không tiêm thêm thuốc tê. Một nửa người ba tê dại, may có cô Tư luôn ở ngay đó nắm lấy tay ba, an ủi ba, thậm chí còn nói dối: "Được rồi, sắp xong rồi!"
Giờ thì ba có thể nhảy vào dầu sôi lửa bỏng vì cô Tư! Vì sao vậy? Vì trong lúc không ai giúp đỡ, cô đã chìa tay ra cho ba.
Còn nhớ, có một người bạn làm chính trị gia đã nói với ba: "Anh biết không, nếu tôi mà chữa bệnh tiền liệt tuyến thì người đến thăm sẽ xếp hàng suốt từ hành lang đến thang máy; còn nếu tôi phải mổ ung thư phổi thì cũng sẽ có một hàng từ hành lang tới thang máy, nhưng không phải là khách thăm mà chỉ là giỏ hoa!"
Ông ta nói tiếp: "Hiểu được điều đó, tôi chuyên đi đến thăm những người thất thế hay những vị cấp cao lâm trọng bệnh. Kết quả, nếu họ quay lại làm việc được, họ sẽ rất coi trọng tôi. Bởi bạn bè không phải ở chỗ chào hỏi vồn vã hàng ngày, mà chính ở chỗ có xuất hiện khi cần đến hay không.
Chẳng phải vậy sao? Một người bạn than thời cấp ba của ba làm ở đài truyền hình đột nhiên bị bệnh nặng. Tuy mấy năm không gặp, nhưng trước khi quay về Mỹ, dù rất bận, ba vẫn đến thăm bạn ấy hai lần. Về New York, ba cũng gọi điện mấy lần, gửi tài liệu y học cho bạn.
Không lâu sau, nghe tin bạn ấy được mổ xong, tất cả đều thuận lợi ...
Sau cuộc phẫu thuật não, vừa tỉnh dậy, bạn ấy đã viết thư cho ba.
Ba cảm động đến rơi nước mắt, vừa mừng vì bạn cũ được trở về từ cõi chết, vừa xúc động vì tình bạn.
Người bạn thân chính là người con muốn đến thăm một lần, hai lần, ba lần! Khi bạn cần là con có mặt.
Người bạn chân chính là người từ cõi chết trở về lập tức nghĩ đến con!


Không có nhận xét nào: