Thứ Năm, 29 tháng 8, 2013

TÌNH YÊU CHIẾU SÁNG TRONG ĐÊM

MAI NHẬT THI

Có người đã kể lại mẫu chuyện sau đây:
Vào một buổi chiều tà của mùa hè, bầu trời rất đẹp. Trong khi đi dạo, tôi nhìn thấy một cậu bé độ khoảng 10 tuổi và một người phụ nữ trên bãi đất trống. Đứa trẻ đang bắn vào chiếc bình thủy tinh bằng một chiếc ná thô sơ đặt ở dưới đất cách nó khoảng bảy tám mét.
Đứa trẻ đó khi bắn lệch đến một mét, mà còn lúc cao lúc thấp nữa. Tôi đứng sau lưng cậu bé không xa, nhìn sững cậu, bởi vì tôi chưa từng thấy đứa trẻ nào bắn ná lại tệ như thế.
Người phụ nữ ngồi trên bãi cỏ, nhặt một viên đá từ trong hai đống đá nhẹ nhàng đặt vào tay của cậu bé với một nụ cười khoan dung. Cậu bé đặt viên đá lên miếng da và bắn, rồi tiếp tục nhận viên đá khác. Từ ánh mắt của người phụ nữ ấy, có thể đoán được bà là mẹ đứa bé ấy.
Cậu bé rất chăm chỉ, nín một hơi, ngắm thật lâu rồi bắn một viên. Tôi đứng bên cạnh cũng đoán biết viên này chắn chắn không trúng, nhưng cậu vẫn bắn.
Tôi tiến về phía trước nói với người mẹ:
- Để tôi dạy cháu bắn được không ?
Người mẹ nhìn tôi cười:
- Cảm ơn anh, không cần đâu !
Chị im lặng một lúc, nhìn về đứa bé, khẽ nói:
- Cháu nó không thấy đường.
Tôi ngẩn người ra. Một hồi lâu tôi mới lắp bắp nói :
- Vậy… tôi xin lỗi ! Nhưng tại sao… ?
- Những đứa trẻ khác đều chơi như thế.
Tôi ngập ngừng một hồi rồi nói:
- Nhưng cháu nó… làm sao bắn trúng ?”
- Tôi nói cho anh biết, nhất định sẽ bắn trúng – người mẹ bình tĩnh nói – mấu chốt là cháu nó quyết tâm hay không.
Tôi im lặng.
Một hồi lâu, cậu bé từ từ chậm lại, cậu đã thấm mệt.
Nhưng người mẹ không nói gì, vẫn khoan thai nhặt đá, mỉm cười trao cho con, chỉ có nhịp độ trao cũng chậm lại.
Tôi dần phát hiện, đứa trẻ này bắn rất có quy luật, cậu bắn một phát, di chuyển sang một chút, bắn thêm phát nữa, lại chuyển địa điểm, sau đó từ từ di chuyển trở lại.
Cậu chỉ có thể nhận biết phương hướng một cách đại khái mà thôi.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi, tiếng dế trong bãi cỏ râm ran. Vài ngôi sao thưa thớt trên nền trời. Tiếng “pằng” của miếng da bắn và tiếng “bịch” của viên đá chạm đất lặp đi lặp lại một cách khô khốc. Đối với cậu bé ấy, đêm hay ngày thì có khác biệt gì cơ chứ.
Một hồi lâu nữa, sắc đêm đã buông xuống, tôi không còn nhìn rõ chiếc bình nữa.
“Xem ra hôm nay cậu bé không bắn trúng rồi”. Tôi nghĩ. Do dự một lúc, tôi nói tiếng “tạm biệt” và xoay người bước đi.
Đi được không xa, đằng sau vang lên một tiếng vỡ lanh lảnh của thủy tinh.

Không có nhận xét nào: