Krishnamurti
Suốt mấy tuần nay, mỗi ngày vào sáng sớm lúc vầng dương vừa
ló dạng, ta ngồi ngắm cái cây ở bờ sông. Khi mặt trời từ từ nhô lên ở cuối chân
trời, du hành trên những rặng cây, thì cây này đột nhiên vàng óng. Những chiếc
lá sáng lên đầy sức sống, và suốt hàng giờ đồng hồ, cây ấy toát ra một tính chất
rất đặc biệt, dường như muốn vươn lên tỏa khắp không gian, vươn qua cả bên kia
sông. Cây ấy có tên gì ta cũng không nhớ, vì bị quyến rũ bởi điệu múa của những
chiếc lá dưới ánh sáng mặt trời lúc ấy đã vươn cao hơn các lùm cây. Lúc nãy,
trước hừng đông, cây rất tăm tối, im lặng và xa vời. Khi mặt trời vừa lên, cây
phô bày vẻ đẹp huy hoàng với những ngọn lá rực rỡ lung linh. Buổi trưa, bóng
cây râm mát, làm chỗ trú nắng lý tưởng cho bạn. Từ đó nảy sinh một mối tương
quan mật thiết, vững bền, an ổn, tràn đầy sự thanh thản mà chỉ có cây cối mới
biết đến. Buổi chiều, khi mặt trời lóe lên những tia sáng cuối cùng ở phương
tây, thì cây từ từ thẫm tối, thu mình lại. Mặt trời tỏa các tia sáng màu đỏ,
vàng, xanh trên tàng lá, nhưng cây thì vẫn trầm ngâm, tiết chế để nghỉ đêm.
Nếu bạn tương quan với cây cổ thụ này, là bạn đã tương quan
với nhân loại. Bạn trở nên có trách nhiệm với cái cây ấy và với tất cả cây cối
trên đời. Nhưng nếu không để ý đến những sinh vật trên mặt đất, bạn dễ đánh mất
liên lạc với nhân loại, với những con người. Chúng ta không bao giờ quan sát
sâu xa phẩm chất của một cái cây; không chịu sờ xem thân nó cứng như thế nào, vỏ
nó nhám ra sao, để nghe âm thanh của riêng nó. Không phải là tiếng gió rì rào
trong lá, cũng không phải là tiếng gió nhẹ ban mai làm lá xào xạc, mà là một tiếng
đặc biệt của thân cây, âm thanh im lặng của các rễ cây. Tâm phải hết sức bén nhạy
ta mới nghe được âm thanh ấy. Đấy không phải là tiếng động của trần gian, của
tư tưởng huyên náo, của tiếng người cãi nhau, của chiến tranh, mà là âm thanh
riêng của vũ trụ.
Thật lạ lùng là chúng ta quá ít đoái hoài đến thiên nhiên, đến
những côn trùng, đến con ếch đang nhảy nhót, con chim cú đang gọi bạn, tiếng
kêu của nó vọng từ đồi này sang đồi kia. Dường như chúng ta không nảy lên một
chút tình cảm nào đối với những con người đang sống trên trái đất. Nếu có thể lập
được một tương quan mật thiết và bền bĩ với thiên nhiên, chúng ta sẽ không bao
giờ giết hại súc vật để nuôi thân, chúng ta sẽ không bao giờ làm hại những con
khỉ, con chó hay con heo bằng cách mổ xẻ chúng để đem lại cái gọi là lợi ích
cho nhân loại. Chúng ta sẽ tìm ra những phương cách khác để săn sóc các vết thương
và chữa lành bệnh. Nhưng chữa lành vết thương lòng thì lại hoàn toàn khác. Nó
đòi hỏi sự tiếp xúc với thiên nhiên, với quả cam còn ở trên cây, với cọng cỏ
đang cố vươn sức sống qua kẽ đá, và với những cánh đồi mây phủ.
Đây không phải là sản phẩm của tưởng tượng tình cảm hay lãng
mạn, mà là sự thật của một người có tương quan với tất cả những gì sinh động
trên đời. Con người đã tàn sát hàng triệu bác cá voi và còn muốn giết nữa. Có
thiếu gì cách để đạt được cái họ muốn mà không cần phải tàn sát. Nhưng họ lại
thèm khát nhìn máu của chú nai đang chạy trốn, của chị nai xinh đẹp và của bác
voi khổng lồ. Chúng ta lại còn muốn giết lẫn nhau nữa. Từ lúc khai thiên lập địa
đến giờ, con người không ngừng tàn sát lẫn nhau. Nếu chúng ta có thể lập một
tương quan mật thiết với thiên nhiên, với cây cối, với bụi bờ, với khóm hoa ngọn
cỏ và với những áng mây thì chúng ta sẽ chẳng còn muốn giết một ai vì bất cứ một
lý do nào nữa. Sự giết chóc có tổ chức chính là chiến tranh. Cho dù chúng ta có
biểu tình chống đối những hình thức chiến tranh đặc biệt nào đó như chiến tranh
hạt nhân chẳng hạn, thì ta vẫn chưa bao giờ thật sự chống chiến tranh. Chúng ta
chưa bao giờ tuyên bố giết người là phạm phải một tội nặng nhất trên đời.
Trích đoạn trong quyển " Nhật ký cuối cùng "
của Krishnamurti - Biên dịch : Thích Nữ Tuệ Dung - Hiệu đính : Thích Nữ
Trí Hải – tên bài do blog tự đặt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét