Thứ Tư, 14 tháng 8, 2013

THU THAN

 Chiêu Uyên chuyển ngữ 

từ L'AUTOMNE của thi hào LAMARTINE


Xin vẫy chào! chút rừng xanh sót lại
Lá rơi vàng phủ những bãi cỏ thưa
Ngày cuối hạ, không gian màu tang tóc 
Như đồng tình với nỗi khổ trong ta

Ta là khách lữ hành hoài cô độc
Muốn được thêm lần cuối bước mộng mơ
Nhìn nắng vàng phai nhạt dưới chân đưa
Soi hiu hắt trong cánh rừng tăm tối 

Ngày vào thu đất trời như cùng tận 
Thu hút hơn dưới mờ ảo tia nhìn
Này vĩnh biệt, đây nụ cười sau cuối
Nở trên môi rồi khép mãi với đời !

Đã đến lúc sẵn sàng lìa dương thế
Khóc ngày dài với hy vọng tiêu tan
Nỗi khát khao muốn sống thêm lần nữa
Ngắm những gì chưa hưởng cõi trần gian !

Thung lũng, đất, trời, thiên nhiên diễm tuyệt 
Trao lại người dòng châu lệ bên mồ
Trời ngát hương, trong vắt ánh thái dương
Tuyệt diệu quá khi giã từ cõi thế !

Thôi giờ đây, chén này ta uống cạn
Chén ngọt ngào cay đắng lẫn vào nhau
Lúc cạn đến giọt-đời-ta, tận đáy !
Giọt cuối cùng là giọt mật, biết đâu ?

Giữ lại gì trong những ngày sắp tới
Hạnh phúc về khi đã mất niềm tin?
Trong nhân gian một tâm hồn xa lạ
Hiểu được ta và sẽ muốn đáp lời?

Hoa rơi rụng tỏa hương bay theo gió
Cuối cuộc đời xin vĩnh biệt ánh dương
Rời cõi thế khi hồn còn hấp hối
Khẽ rung lên một giai điệu u buồn.


L’AUTOMNE
Alphonse de Lamartine

Salut, bois couronnés d’un reste de verdure!
Feuillages jaunissants sur les gazons épars!
Salut, dermiers beaux jours! Le deuil de la nature
Convient à la douleur et plaît à mes regards.

Je suis d’un pas rêveur le sentier solitaire;
J’aime à revoir encore, pour la dernière fois,
Ce soleil pâlissant, don’t la faible lumière
Perce à peine à mes pieds l’obscurité des bois.

Oui, dans ces jours d’automne où la nature expire,
À ses regards voilés je trouve plus d’attraits;
C’est l’adieu d’un ami, c’est le dernier sourire
Des lèvres que la mort va fermer pour jamais.

Ainsi, prêt à quitter l’horizon de la vie,
Pleurant de mes longs jours l’espoir évanoui,
Je me retourne encore, et d’un regard d’envie
Je contemple ces biens don’t je n’ai pas joui.

Terre, soleil, vallons, belle et douce nature,
Je vous dois une larme, aux bords de mon tombeau;
L’air est si parfumé! La lumière est si pure!
Aux regards d’un mourant le soleil est si beau!

Je voudreais maintenant vider jusqu’à la lie
Ce calice mêlé de nectar et de fiel!
Au fond de cette coupe où je buvais la vie,
Peut-être restait-il une goutte de miel?

Peut-être l’avenir me gardait-il encore
Un retour de bonheur don’t l’espoir est perdu?
Peut-être dans la foule, une âme que j’ignore
Aurait compris mon âme et m’aurait répondu?..

La fleur tombe en livrant ses parfums au zéphire;
À la vie, au soleil, ce sont là ses adieux;
Moi, je meurs; et mon âme, au moment qu’elle expire,
S’exhale comme un son triste et mélodieux.

Không có nhận xét nào: