BS Nguyễn Hoài Vân lược dịch*
Lời người dịch: Bài này được viết vào thế kỷ 16, và trở
thành một biểu tượng cho sự chống lại quyền hành của vua chúa cho đến cuộc cách
mạng 1789. Tác giả diễn đạt một quan niệm chủ quan duy ý chí về cách mạng. Cách
mạng ở đây là cách mạng tư sản, đặt nặng quyền tư hữu. Mãi cho đến thế kỷ 19, với
duy vật sử quan, người ta mới đưa vai trò của các yếu tố thực tế khách quan lên
hàng đầu, và nhìn thấy khía cạnh “nô lệ hóa” của một xã hội duy lợi. Các
cuộc nổi dậy ở Trung Đông hiện nay có nhiều khía cạnh không xa những ý tưởng được
trình bày trong bài này. Vì thế xin đề nghị cùng nhau khám phá lại.
Có một điều kỳ lạ, là rất nhiều người không hề biết coi trọng
tự do. Họ không có khát vọng tự do trong tâm hồn, không ý thức được rằng tự do
chính là một kho tàng quý báu, không quan niệm được là khi thiếu vắng tự do thì
mọi sự xấu xa đều ồ ạt đổ xô đến và tất cả những gì có thể coi là tốt đẹp cho đời
sống đều trở thành hư thối, đều bị đầu độc bởi trạng thái nô lệ. Vì sao những
người ấy không coi trọng tự do ? Có lẽ vì ngay khi muốn tự do, thì họ liền được
tự do. Như thể họ không coi trọng tự do chỉ vì tự do có thể có được một cách
quá dễ dàng.
Hỡi những con người mù quáng, tự bịt mắt và đóng kín tâm hồn mình trước sự thật ! Các bạn để cho người ta tước đoạt đời sống của mình, cướp bóc công sức lao động của mình, tài sản cha ông mình để lại. Các bạn sống mà không thể nào nói được rằng mình sở hữu bất cứ gì ! Hạnh phúc của bạn chỉ là hãnh diện được làm người quản lý tất cả những gì bạn nghĩ mình có, kể cả gia đình và đời sống của bạn.
Hỡi những con người mù quáng, tự bịt mắt và đóng kín tâm hồn mình trước sự thật ! Các bạn để cho người ta tước đoạt đời sống của mình, cướp bóc công sức lao động của mình, tài sản cha ông mình để lại. Các bạn sống mà không thể nào nói được rằng mình sở hữu bất cứ gì ! Hạnh phúc của bạn chỉ là hãnh diện được làm người quản lý tất cả những gì bạn nghĩ mình có, kể cả gia đình và đời sống của bạn.
Điều trớ trêu là sự bất hạnh ấy không đến từ những người mà
bạn coi là kẻ thù, mà từ những nhân vật được bạn tôn xưng làm lãnh tụ, những
người ngồi được trên ngôi vị cao cả của họ nhờ vào công sức của chính bạn. Thậm
chí bạn sẵn sàng hy sinh tính mạng để chiến đấu cho họ, sẵn sàng xô đẩy con em
của bạn vào chỗ chết để bảo vệ cho quyền hành của họ.
Hãy nhìn xem: những người ấy, những kẻ có tất cả uy quyền
trên bạn, cũng chỉ là những con người như bạn. Họ cũng chỉ có hai con mắt, hai
bàn tay, đôi chân và một tấm thân như bạn. Tất cả những gì họ có thêm vào đó,
và sử dụng chúng để nô lệ hóa bạn, đều do chính bạn dâng tặng cho họ. Thật vậy,
những kẻ cai trị bạn lấy đâu ra muôn ngàn cặp mắt để theo dõi rình rập bạn, nếu
không được bạn hiến dâng cho họ ? Họ lấy đâu ra muôn ngàn cánh tay để kềm chế,
đánh đập bạn nếu không lấy những phương tiện ấy từ chính hàng ngũ của bạn ? Bàn
chân họ dùng để đạp lên bạn, dẫm nát nhà cửa và gia đình bạn, đến từ đâu, nếu
không phải do chính những người như bạn cống hiến ?
Bạo chúa lấy đâu ra sức mạnh và quyền hành nếu không phải từ
chính bạn ? Kẻ cầm quyền làm sao nhiễu hại được bạn, nếu bạn không dung dưỡng
hành vi cướp bóc của họ, nếu bạn không đồng lõa với việc làm sát nhân của họ,
phản bội lại chính bạn và những người đồng cảnh ngộ ? Bạn gieo trồng để họ thu
gặt lợi nhuận. Bạn xây dựng cửa nhà để họ chiếm đoạt. Bạn sanh thành những bé
gái cho họ thỏa mãn dục tính, bạn dưỡng dục nuôi dạy những thanh thiếu niên để
họ sử dụng trong các cuộc chinh chiến, hay như những công cụ sắt máu cho sự thống
trị tàn bạo của họ. Bạn sát hại và bóc lột những người như bạn, để kẻ cầm quyền
yên thân lặn ngụp trong xa hoa, lạc thú. Bạn tự làm cho mình yếu kém đi để tăng
cường sức mạnh của kẻ thống trị, để họ xiết chặt hơn nữa những gông cùm trói buộc
bạn.
Trước những áp bức mà ngay đến súc vật cũng không chịu nổi,
bạn có thể thoát ra được nếu bạn thử làm một điều duy nhất. Điều ấy không phải
là nỗ lực đấu tranh, mà chỉ là nghĩ đến sự giải thoát, là mong muốn nó. Khi bạn
quyết định không là nô lệ, khi ấy, bạn có tự do ! Bạn không cần chống lại bạo
chúa, không cần tấn công nó, hủy diệt nó. Bạn chỉ cần ngừng nâng đỡ nó, thì, bạn
sẽ thấy : như một người khổng lồ bằng sắt thép nặng nề với đôi chân đất sét, nó
sẽ tự động gãy đổ, ngã gục dưới sức nặng của chính nó, để tan tành vỡ nát trên
mặt đất (…).
Ngay cả loài vật cũng biết kêu lên : « Tự Do muôn năm ». Nhiều
giống thú biết tự để cho mình chết đi khi chẳng may bị bắt bớ cầm giữ. Nếu giữa
các loài súc sinh có một sự phân chia đẳng cấp, thì chắc chắn những nòi giống
biết chết vì Tự Do sẽ thuộc về đẳng cấp được tôn quý nhất. Những loài vật khác,
từ lớn đến nhỏ, đều cố sức chống cự khi bị cầm giữ, bằng mọi phương cách, từ
cào, cấu, cắn, đá … với một năng lực và ý chí quyết tâm cực kỳ mạnh mẽ, như nhắc
nhở mọi người trong chúng ta sự quý báu không thể đo lường được của tự do.
Hỡi mọi con người ! Bạo chúa chỉ có vẻ to lớn vĩ đại khi các
bạn quỳ gối trước mặt nó. Hãy đứng lên ! Không quyền lực nào có thể thống trị
được những con người Tự Do…
* Etienne de la Boétie – 1530-1563 - Nguồn: nguyenhoaivan.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét