Bác sĩ Quách Huệ Trân
*
Có một ông già tám mươi tuổi bị ung thư phổi từ viện dưỡng
lão đến. Ông nói: “Lúc ông năm tuổi thì cha ông mất, tám tuổi thì mẹ mất, một
người sống cô đơn đến nay đã 80 năm”. Có thể nói là ông đã nếm đủ hết mùi
vui, buồn, ly, hiệp trong đời. Ðến nay đã già lại mắc phải bịnh nặng, suốt
ngày phải nằm trên giường. Có một đêm ông ngồi dậy ôm gối tự nói chuyện với
mình : “Tôi muốn đi về, tôi muốn đi về”; giọng nói rất là thê lương, nhưng lúc
đứng dậy thì đứng không vững và lại té bị thương. Răng trong miệng đã bám
đầy bựa, mỗi ngày y tá phí bao nhiêu sức lực để kêu ông chà răng, ông nhất định
không chịu chà và nói: “Người muốn chết rồi, chà răng để làm gì nữa!”. Ðã
gần hai tháng ông không chịu ăn gì hết nên gần kiệt lực vì đói. Rất khó khăn
lắm tôi mới để thuốc và thức ăn vào miệng ông, nhưng ông nhất định không chịu
nuốt và quyết tâm muốn chết. Sau đó đại và tiểu tiện cũng không khống chế
và điều kiển được; đi đại tiểu tiện ngay trên giường bịnh. Ông không có
gia đình, người làm trong bịnh viện không đủ, không có người túc trực ở kế bên
để thay vải trải giường và thay quần áo. Sau đó cả quần áo cũng không còn
sức để mặc mà cũng không chịu mặc, chỉ còn trơ da bọc xương như vậy nằm trên
giường. Vì ông không chịu ăn cơm cho nên chỉ có thể chích thuốc.
Tay ông bấy hết vì kim đâm để chích thuốc hoặc lấy máu. Ðây là cái
khổ của sự già nua. Khuyên ông niệm Phật nhưng ông cũng rất khó niệm được,
mỗi lần nhìn ông thì không có bút mực nào diễn tả hết những sự đau lòng khổ não
này. Ông cũng đã từng khoẻ mạnh như chúng ta, đã từng bước đi thoăn
thoắt trèo non vượt suối, cũng đã từng giống như chúng ta, khi đói thì kiếm ăn,
cười tươi như hoa nở. Nhưng những đợt sóng sanh tử của sông Hằng một giây
phút, một tích tắc cũng không chịu ngừng lại… Thân thể chúng ta cũng như
căn nhà có thể bị hư hoại và bị sụp đổ; sống trong căn nhà cũ bị hư, bị dột mưa
thì rất khổ, rất khó khăn. Nếu lúc đó chúng ta niệm Phật, đem tâm an trú
tại cõi Tây phương tự do tự tại, kiên cố thanh tịnh, bất cứ lúc nào cũng có thể
dọn nhà đi thì rất trang nghiêm tốt đẹp. Nếu buồn rầu áo não theo căn nhà
cũ nát, sợ là tương lai bạn cũng sẽ dọn đến căn nhà còn hư dột và cũ hơn hiện tại
nữa, đời đời chịu khổ!
* Bác sĩ Quách Huệ
Trân là một bác sĩ chuyên khoa ung thư, bà rất nhiệt thành và tận tâm trong
công việc. Lòng từ bi và thuần thành của bà không những đã đem lại sự
khích lệ to lớn cho bịnh nhân mà còn cảnh giác những người khỏe mạnh, làm cho
nhiều người phát tâm học Phật và niệm Phật. Sau đây là bài nói chuyện với
các bạn học ở Huệ Trí Phật Học Xã của Ðại học Trung Nguyên, nội dung rất phong
phú cảm động. Tuy là đang bị bịnh ung thư trầm trọng, bác sĩ Trân vẫn rán
chịu đau và dùng lòng tín nguyện niệm Phật vô cùng kiên cố của mình lên giảng
đài thuyết pháp; khi tuyên bố bị bịnh bà nói: ‘Bây giờ vừa đúng lúc để tôi nhất
tâm niệm Phật và chuẩn bị vãng sanh’ (Sau lần nói chuyện này bác sĩ Trân
từ chức và lên núi đi xuất gia).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét