Bác sĩ Quách Huệ Trân
Có một ông thường ngày rất thích ăn trầu, hút thuốc, uống rượu
rồi sau này bị ung thư trong miệng. Khi đến bịnh viện khám thì chỗ bị ung
thư đã lan rộng ra, lở loét đến quai hàm và gò má lủng lỗ. Chỗ lở cứ chảy
nước vàng ra hoài, khi ông ăn uống thì thức ăn đều lọt ra ngoài. Cho dù
ông uống rượu ngon trước đó ông thích nhất cũng rất đau, khi ăn trầu vào cũng
đau như ‘nuốt viên sắt nóng’. Thân thể cường tráng của ông dần dần tiều tụy
vì ăn uống không được; chúng tôi phải đút một ống dẫn đồ ăn từ mũi vô đến bao tử.
Vợ ông rất hối hận và nói lúc trước hai vợ chồng họ cứ cãi lộn hoài. Bà kể
lại: “Ðược rồi, ông chửi tôi ông sẽ bị ung thư miệng, tôi trù cho ông bị ung
thư miệng. Ai ngờ rằng ổng bị ung thư miệng thật, người khổ nhất lại là
tôi; ngoài việc phải chăm sóc vết thương cho ổng, đi khắp nơi kiếm bác sĩ trị
cho ổng, còn phải lo kiếm tiền để trang trải…thiệt là khổ không cách nào diễn tả
được”. Nếu bà biết trước được cảnh khổ bây giờ thì sẽ trân trọng những
lúc còn khỏe mạnh và còn nói: “Lúc ổng chửi tôi, tôi thà đi lạy Phật một trăm lạy
chúc phúc cho ổng, mời ổng ăn đồ ngon, tôi cũng không dùng lời ác độc để trù ổng”.
Hai người cùng nhau niệm Phật trong ánh sáng từ bi trí tuệ của
đức Phật thì không tốt hơn là cãi lộn hay sao? Rất tiếc là chúng ta thường
chọn lấy những phương thức đối xử để gây đau khổ lẫn nhau; lúc chưa bịnh thì mặc
sức hành hạ thân thể này, đến lúc mang bịnh rồi thì lại than trời than đất.
Hy vọng là chúng ta trong những nhân duyên tương ngộ rất ngắn ngủi này, hãy
dùng tâm từ bi chân thành đối đãi với nhau; sự giận tức oán hờn chỉ giúp tạo ra
con đường đầy chông gai đau khổ ở phía trước. Ông rất thích đi câu cá;
lúc tay mang trầu, rượu, và cần câu đi ra bờ sông thì ông cảm thấy rất thích
thú. Nhưng đến khi bị ung thư loét hết miệng thì mới giựt mình sực tỉnh,
mới biết được cảm giác của con cá khi bị lưỡi câu đâm thủng miệng. Vì miệng
lở loét nên ông nói chuyện rất khó khăn, lúc tôi săn sóc vết thương cho ông,
ông rán chịu đau và nói ra những lời hối hận này, cảm nhận được khi trước vì một
chút khoái lạc nhất thời mà gây đau khổ cho những con cá; sự đau khổ đó bây giờ
quay ngược lại đến với ông, cũng là đau khổ khi miệng bị lủng lỗ; khi miệng nuốt
đồ ăn giống như cuống họng đang bị thiêu đốt, đang bị đâm bằng dao, đau quá
cũng muốn giằng co giãy giụa như con cá cắn câu rán hết sức mình để thoát khỏi
lưỡi câu. Ông dạy cho tôi một bài học nhớ hoài không quên, đúng là "nhân
quả tơ hào chẳng sai!". Có bài thơ như sau:
Mạc đạo quần sanh tánh mạng
vi
Nhất ban cốt nhục nhất ban
bì
Khuyên quân mạc đả chi đầu điểu
Tử tại sào trung vọng mẫu quy.
Khuyên quân mạc đả chi đầu điểu
Tử tại sào trung vọng mẫu quy.
(Mạng vật yếu ớt đừng khinh
Thịt, da, xương xẩu như mình khác chi!
Chớ bắn chim trên cành kia
Chim non trong tổ đang mong mẹ về)
Chim non trong tổ đang mong mẹ về)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét