CHIÊU UYÊN*
Tranh sơn dầu của tác giả Chiêu Uyên |
Có bao giờ em lắng nghe chim hót?
Hay lặng nhìn nụ hoa nở đầu Xuân?
Có bao giờ ngắm những đám tinh vân,
Lặng lờ trôi trong những đêm trăng sáng?
Có bao giờ mỗi buổi mai thinh lắng,
Thở cho đầy một buồng khí thương yêu?
Sẽ thấy lòng độ lượng biết bao nhiêu,
Giữa đất trời bao la đang rộng mở !
Có bao giờ trong những đêm trăng tỏ,
Đếm sao trời nhìn vũ trụ mênh mông,
Sẽ thấy mình chới với giữa hư không,
Thật nhỏ bé thấp hèn đầy vị kỷ?!
Có bao giờ lòng hận thù ghen tị,
Che khuất bao lối nẻo của yêu thương?
Tìm đâu ra cánh cửa của Thiên Đường?
Tự hãm mình trong ngục tù sân hận !
Có bao giờ ngắm dòng sông bất tận,
Lặng lờ trôi lấp lánh ánh hoàng hôn?
Thả theo sông những vướng bận tâm hồn,
Theo dòng nước cuốn xa ra biền cả !
Có bao giờ đã vay mà không trả,
Để nợ nần vướng víu đến ngàn sau?
Dẫu cuộc đời như nước xoáy chân cầu,
Không cuốn được nợ nghĩa ân vướng chặt !
Có bao giờ thấy cuộc đời muôn mặt,
Và quanh mình tuồng ảo hóa đảo điên?
Hãy thản nhiên mỉm một nụ cười hiền,
Đem tha thứ vào nơi hằng lăng nhục.**
Có bao giờ những đê hèn thế tục,
Đã khiến em mang thương tích triền miên?
Hãy ngước nhìn trời cao rộng vô biên,
Sẽ chữa lành bằng nhiệm mầu hy vọng.
Hãy đắm chìm trong thiên nhiên lồng lộng,
Hãy hòa mình với cây lá cỏ hoa,
Hãy cất lời cùng những tiếng chim ca,
Hãy đánh thức cho Yêu Thương sống dậy.
25 tháng 7 năm 2011
*Tâm sụ của tác giả: thường những bài thơ tôi làm và gửi đi, tôi lấy một bức
tranh dầu tôi vẽ đi kèm . Thơ và tranh tôi đều rất thực, không trừu tượng khó
hiểu
* * Trích lời Kinh Hòa Bình ( ...Để con đem yêu thương
vào nơi oán thù, đem thứ tha vào nơi lăng nhục, đem an hòa vào nơi tranh chấp,
đem chân lý vào chốn lỗi lầm. Để con đem tin kính vào nơi nghi nan, chiếu trông
cậy vào nơi thất vọng. Để con rọi ánh sáng vào nơi tối tăm, đem niềm vui đến chốn
u sầu...)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét