Dương Bình Nguyên
Buổi tối nào đó, tôi và sếp ngồi
cạnh nhau trong quán cà phê đầy muỗi. Sau cơn dông buổi chiều, mưa chụp xuống
những tòa cao ốc như những thác nước dội xuống những quả đồi vuông trong thành
phố. Nhưng sau đó, vào lúc hoàng hôn, bốn góc thành phố hừng lên thứ ánh sáng
lấp lánh nuối tiếc. Trời đẹp như cô gái điếm vừa sau cuộc mây mưa thanh thản
tiền bạc mà chợt ánh lên sự thanh khiết đáng ngờ. Tôi khuấy ly cà phê cho sếp,
giọng đã khàn đi vì suốt cả ngày hút thuốc lá quá nhiều. Sếp à, phải chi chị
đừng quá đẹp và đừng làm sếp, thì chắc là tôi yêu chị mất. Sếp bật cười, phải
chi cậu đừng ngu ngốc một cách đặc biệt và đừng có xấu trai một cách lạ lùng,
có thể tôi sẽ dành hy vọng cho cậu theo kiểu 50/50. Sếp và tôi có cùng điểm
xuất phát. Vậy mà sếp đã thành một ngôi sao truyền hình. Lộng lẫy không chịu
được... Sếp bảo, hôm qua con trai chị theo ba nó đi Mũi Né. Chị được tự do một
tuần, không phải nghĩ tới việc hàng đêm đọc truyện cổ tích cho con nghe và mỗi
khi mẹ đọc sai thì con trai sẽ “nhắc vở” mẹ, hệt như người nhắc tuồng đứng sau
cánh gà còn mẹ miễn cưỡng làm ngôi sao không thuộc thoại. Nó vừa gọi điện cho
mẹ, bảo bạn gái của ba vui tính lắm, cho con uống rượu vang. Chị gắt con đừng
uống, thằng bé cười rinh rích, con chỉ uống chút thôi. Mai con đi trượt cát
rồi. Cả nhà cùng trượt. Mẹ có muốn nói gì với ba không? Chị không biết nói gì.
Thấy hạnh phúc và hôn nhân cũng như nền kinh tế, lắm khi suy thoái và lạm phát
trầm trọng nhưng rồi cũng ổn định dần và mọi vết thương sẽ được lành lại. Tôi
bảo sếp, chị có cảm giác ghen tuông với tình yêu mới của chồng không? Sếp cười,
đàn ông đẹp đẽ theo tôi cả đàn, tiếc gì con cá mất. Sếp nói rồi tợp ngụm cà phê
lớn, nuốt đánh ực. Con cá mất nào cũng là con cá to! Nhất là khi cá to ấy lại
đang đua thuyền cùng cá khác ngoài biển lớn. Cá ấy không dại gì nhốt mình đêm
đêm trong căn nhà to rộng giữa thành phố, biến thành kẻ bảo mẫu tội nghiệp,
ngồi sừng sững như hòn vọng thê xem bóng đá qua ngày. Còn người đàn bà lộng lẫy
trên danh nghĩa là của mình nhưng thực chất đã ôm nghiến lấy một đống gã màn
hình phẳng ngày đêm, đến khi mệt lử thì nằm lăn lông lốc ra giữa trường quay mà
ngủ vạ vật rồi gà chưa kịp gáy đã lại lục tục phấn son cho chương trình tin
sáng. Mất năm năm để sếp thành sếp như bây giờ. Sếp mất đi một người đàn ông có
cưới cheo đàng hoàng, có kết hôn và có ly hôn. Nhưng tất nhiên, sếp có rất
nhiều người đàn ông khác đang ngồi ghế dự bị. Còn tôi, tôi không có gì, không
mất gì.
Dạo này Hà Nội tự nhiên lắm mưa. Như
thể người Hàn Quốc hay khóc hồn nhiên trên phim truyền hình Hàn Quốc. Những lúc
ấy, ở một góc nào đó, sếp hay nhắn tin rủ rê tình tứ, rằng sếp có chừng ba chục
phút cho một cốc cà phê nguội, rằng tôi có diễm phúc ngồi cùng gái đẹp lại nổi tiếng.
Có rất nhiều kẻ sẵn sàng trả tiền để được ngồi cùng chị. Nhưng tôi biết, có thể
ngồi cùng chị sẽ biến buổi chiều thành bí mật đáng nhớ hoặc sẽ biến nó thành
một cuộc cãi vã không khoan nhượng. Đàn bà làm truyền hình dường như là những
loại đàn bà tham vọng. Tham vọng như những cơn cuồng loạn cuốn vào khóe mắt
vành môi họ. Chính điều ấy làm cho họ quyến rũ hơn... Thành phố sau cơn mưa,
sếp nói, giống như người phụ nữ qua kỳ sinh nở mệt mỏi, mọi thứ đều thấy thoải
mái thênh thang không gìn giữ. Và sau cơn mưa, hình như cả chiếc ghế trong quán
cà phê cũng sạch hơn lên. Sếp hỏi, cái băng đã dựng xong chưa? Tôi ngập ngừng.
Cuốn băng đó chưa được dựng. Câu chuyện về những người mẹ bỏ rơi con mình. Có
thật là họ vô tâm đến mức sẵn sàng bỏ rơi giọt máu thiêng? Câu chuyện không
giản đơn như chúng ta cố tình gán ghép cho họ. Sếp gần như muốn đứng bật dậy.
Nếu chiều mai cậu không có cái băng đó hoàn chỉnh, cậu nên làm đơn chuyển qua
ban khác. Tôi ấy, về một mặt nào đó, cũng chỉ là thân trâu ngựa ở cái cơ quan này
thôi. Và tôi cũng biết rằng, người ta sẵn sàng hy sinh một tên phóng viên lêu
lổng như tôi chứ không bao giờ bỏ rơi một ngôi sao truyền hình như chị cả.
Nhưng tôi ấy, tôi luôn nhớ, thầy giáo của chúng ta dạy rằng, nhà báo chỉ được
quyền nói lên sự thật mà thôi. Chúng ta ép những người phụ nữ ấy thành những kẻ
vô lương tâm ư? Sếp bật cười, này trái tim kiêu hãnh và lòng tự trọng trào sôi,
chúng ta chẳng phải là những đứa thực tập sinh ngớ ngẩn. Cậu, về một mặt nào
đó, hơn tôi rất nhiều trong kinh nghiệm làm nghề. Cũng cậu, biết rất rõ rằng,
những ranh giới nào nên dừng lại. Chiều mai cậu nên nộp băng...
Tôi đã ngồi rất lâu trong buổi tối
hôm ấy. Quán cà phê sau cơn mưa luôn nhiều muỗi. Người ta đã đốt những cây
hương muỗi. Ban đầu mùi hương lan ra có thể khiến người ta ngất đi. Nhưng lâu
dần lại trở thành một thứ hương vị. Tôi đã không chở chị về. Chị đi trên chiếc
xe rất đẹp của mình. Sếp à, sếp đẹp quá làm gì, mà lại thêm nghiệt ngã nữa!
Trong một khoảnh khắc nào đó, tôi đã
nhớ sếp của những ngày tháng cũ biết bao nhiêu. Cuộc sống luôn bắt chúng ta
phải đi theo những con đường không ai muốn. Sếp ngày ấy sẵn sàng đi cùng tôi
sáng đêm để thực hiện phóng sự về những đứa trẻ nhặt rác trong thành phố. Sếp
đã đủ nước mắt để khóc cho chú bé nghèo mơ có một chiếc áo mới vào ngày khai
trường. Sếp âm thầm nhờ người bạn thân của mình may một chiếc áo sơ mi thật vừa
và lặn lội trở lại Sóc Sơn đưa cho chú bé. Có thể chiếc áo ấy sẽ là báu vật mãi
mãi của một đời người. Và bây giờ thì sếp đã quên đi rồi. Tôi không trách sếp
những điều này. Trong cuộc chơi của tham vọng quyền bính, người ta buộc phải
biết luật và phải biết bỏ lại sau lưng mình những cánh đồng hoang hóa không
mang lại lợi ích, bỏ cả những bè bạn mà không giúp sức được cho bước đi tiếp
theo. Tôi thích sự sòng phẳng ấy ở sếp. Người phụ nữ này, từ một góc nào đó,
tôi có thầm ngưỡng mộ. Tôi đã có vũng tối im lặng không muốn kể lại. Tôi đã vội
vã bỏ chạy cùng chiếc camera trong buổi đi làm phóng sự về cảnh giải trí ở xóm
trọ công nhân, bỏ lại chị cùng đám công nhân vừa mải mê xem phim sex lao ra đầy
cuồng nộ. Dường như chị đã được giải thoát bằng một cách nào đó. Nhưng, tôi đã
không đủ sức để bảo vệ người phụ nữ bên cạnh mình. Cái băng ghi hình ấy đã
không thể làm tin phát sóng. Chúng tôi đã bỏ cả thời gian và đánh cược cả tính
mạng cho một cuộn băng vứt đi. Để sau đó, một tiền bối đã làm lại, đoạt một
giải thưởng báo chí cỡ bự. Khi tiền bối đoạt giải, chúng tôi đã chở nhau trên
chiếc xe máy cũ đi một vòng tròn thành phố. Hình như hôm đó sếp đã ôm tôi rất
chặt. Sếp đã không nói gì. Nhưng nước mắt sếp đã chảy ròng rã trên vai tôi.
Tôi luôn nhớ về sếp trong những ký
ức buồn bã và lộng lẫy ấy. Tâm trí tôi tự khoác lên chị một bộ xiêm y rực rỡ
nhất. Để rồi, giờ đây, ngồi trong căn phòng này, biết bao nhiêu nóng lạnh của
đời sống chảy qua tâm não tôi, tôi vẫn không muốn đổi thay hình ảnh chị. Tôi đã
ước ao sếp là Phan của ngày dám khóc trước mặt tôi, những giọt nước mắt biết đổ
vỡ. Dựng xong chưa?- sếp đã đến. Về cơ bản đã xong rồi. Nhưng tôi muốn xin chị
thêm 10 giây. Để làm gì? Tôi muốn nói thêm câu cuối cùng, bày tỏ quan điểm
riêng của mình. Không được, ngớ ngẩn, trữ tình ngoại đề. Chị đã nghe đâu nào?
Tôi chỉ nói là không được. Những người làm tin tức là những người biết đứng ở
giữa những ngọn giáo mà không ngọn giáo nào chạm được tới mình. Phan à,... Nếu
có thêm thông tin mới, chúng ta sẽ trở lại đề tài này cũng không sao, cậu hiểu
không, sếp vỗ vai tôi, giọng mềm trở lại. Giọng sếp rất biết mượt đúng lúc.
Nhưng lúc này đây nó lại làm cho tôi cảm giác sợ hãi. Sếp à, tại sao chúng ta
lại phải giam mình trong một rãnh mòn thông tin dốt nát? Nhưng nếu cậu rơi vào
hoàn cảnh ấy, cậu có tha thứ cho mẹ mình được không? Tôi đứng im như màn hình
bị bấm nút tạm dừng. Sếp đặt tôi vào cái nơi mà tôi đã muốn quên đi rất nhiều.
Tôi đã hằng ngày tẩy rửa nó và cất kín như chiếc hộp đen máy bay, chỉ khi nào
mọi thứ tan hoang thì mới cần đến, mới phơi bày. Tôi ư? Sếp, khi cha tôi nhặt
tôi từ một góc chợ về nhà, cha tôi không nghĩ tôi sẽ thành một nhà báo. Khi cha
tôi đóng chiếc hòm gỗ cho tôi đựng chiếc vòng bạc nhỏ xíu mẹ tôi đeo vào cổ tôi
khi bà để tôi lại trên mặt đất, để tôi về thành phố mà không quên gốc gác của
mình, cha tôi cũng không nghĩ rằng tôi có ngày sẽ đối diện với thực tế này, sẽ
làm phóng sự về những người mẹ buộc phải bỏ rơi những đứa con. Ông luôn nghĩ
tôi là một phóng viên truyền hình vĩ đại của một công ty truyền thông đẹp đẽ
gắn biển vàng rực rỡ ngoài building kia. Và cũng có nhiều lúc tôi ngồi trong
căn phòng này nghĩ như vậy. Nhưng sếp à, chưa một lần tôi oán mẹ. Tôi vẫn tin
rằng mẹ tôi ở một nơi nào đó và bà đang cầu phúc cho tôi. Tôi đang sống và đứng
nói chuyện với chị, chẳng phải cuộc sống này là do mẹ tôi sinh ra? Tôi không
tha thứ, thì tâm hồn tôi nương tựa vào điều gì?...
*
Sếp lái xe đến nhà, mang đồ ra chất
vào cốp xe, đưa tôi lên sân bay. Tôi đùa, sếp à, tiếc nhất là không được nhìn
thấy sếp đẹp mỗi ngày thôi. Sếp cười, chẳng phải vì khuôn mặt này mà cậu bỏ đi
sao? Thực lòng tôi không nghĩ vậy. Nước trong ống bao giờ cũng phải dài cho vừa
lòng ống. Sếp im lặng. Tôi chỉ muốn hỏi chị một cách thành thật, rằng chị có
hạnh phúc không? Nhưng tôi đã phải mang câu trả lời lặng im của sếp vào một
thành phố khác. Hạnh phúc bao giờ cũng là trò chơi bí mật nhất của loài người.
Khi chị quàng tay qua cổ, hôn lên trán tôi, tôi gần như muốn bỏ chạy. Tôi đã
ngăn mình không khóc ở Hà Nội. Chỉ là những giọt nước mắt tự chảy. Nó được sinh
ra và phải chảy hết mình. Thế thôi...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét