TRẦN
THANH HẢI
Hạt cát được gió nâng lên và đưa đi khắp nơi. Từ trên cao, nó ngạo nghễ nhìn vạn vật. Tia nắng xuyên qua nó và phản chiếu rạng rỡ. “Nhờ mình nắng mới lung linh thế”, cát nghĩ. Đêm về, gió ngủ, hạt cát rơi xuống một công trường. Ê ẩm, xây xát khi bị nhồi trộn cùng vôi, vữa, sỏi, đá..., nó thiếp đi.
Sáng ra, nó thấy mình đang kết chặt với muôn triệu bạn bè, những hạt cát khác -
trên một thân cầu. Chợt hiểu rõ mình, hạt cát vươn vai, mỉm cười đón nắng, gió
vừa lên ...
1 nhận xét:
Zay bài rút ra là gì ậ
Đăng nhận xét