Thứ Sáu, 28 tháng 3, 2014

Những bài học về lòng biết ơn

Sue Bender

Một người đàn bà vô gia cư (ảnh minh họa)
Chắc hẳn các bạn sẽ rất ngạc nhiên khi tôi nói rằng tôi đã hiểu về lòng biết ơn từ một con gà tây bị nổ tung.
Richard chồng tôi và tôi - cả hai chúng tôi đã vào độ tuổi sáu mươi và không thực tế về chuyện tiền nong cho lắm - quyết định đã tới lúc phải lập di chúc. Chúng tôi đi gập luật sư và tiến hành thủ tục soạn thảo di chúc dành cho hai cậu con trai của mình.
- Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cả gia đình đang sum họp trong ngày lễ tạ ơn và con gà tây bị nổ tung? - viên luật sư hỏi - Nếu cả bốn người trong gia đình cùng chết vào lúc đó thì ai sẽ là người mà quý vị muốn cho thừa kế tài sản của mình?
Vấn đề luật sư đặt ra khiến việc trao quyền thừa kế trở thanh chuyện khủng khiếp. Đây là một cơ hội để suy nghĩ lại về những con người trong cuộc đời chúng ta, một cơ hội để biết ơn và bày tỏ lòng biết ơn.
Vào thời gian đó tôi đang viết cuốn sách thứ hai của mình, cuốn"Mọi ngày đều thiêng liêng". Tôi muốn tìm ra điều gì là thiêng liêng trong cuộc sống thường ngày, xem xét theo cách nhìn nhận mới để xem thứ gì luôn có sẵn mà mình không thể nhận ra. Thứ gì quá quen thuộc khiến tôi không còn thấy biết ơn nữa? Khi bắt đầu tìm kiếm, tôi tìm được những người "thầy" ở khắp mọi nơi.
Vài tháng sau, tôi lại học được một bài học khác về lòng biết ơn từ một người vô gia cư.
Sáng sáng tôi thấy bà trong quán cà phê mà tôi ưa thích. Bà ta lúc nào cũng có vẻ gọn gàng, luôn ngồi đúng chiếc bàn đó và đọc một cái gì đó, tôi thường tự hỏi liệu bà ta có phải là một người vô gia cư hay không. Một hôm, bà ta bước tới chỗ tôi và hỏi liệu có thể mượn tôi cây bút không.
- Cả hai chúng ta đều thích quán cà phê này - tôi lên tiếng - Sao chị lại chọn nó?
- Tôi thích ánh sáng mặt trời, nó thật dễ chịu - Bà ta nói.
Tôi được biết bà ấy sống trong một ngôi nhà tạm dành cho những người vô gia cư và phải rời khỏi đó lúc 7 giờ sáng. Bà ta nói thích quán cà phê này vì ở đây bà được đối xữ như những khách hàng.
- Việc đó chứng minh mình tồn tại. Đôi lúc tôi cũng không có tiền, họ tặng tôi một tách cà phê - Bà nói tiếp - Tôi mơ tới một ngày khi đã hết khốn đốn, tôi có thể tới đây và nói :" Đây là những gì tôi nợ" rồi đặt 500 đô la lên khay đựng tiền boa và nói :Xin cảm ơn.

Không có nhận xét nào: