THS NGUYỄN HOÀNG KHẮC HIẾU *
1. “Vỡ mộng” - đó
là cụm từ được không ít sinh viên buông ra sau một thời gian bước chân vào giảng
đường đại học. Nguyên nhân của sự sụp đổ niềm tin này xuất phát từ sự cộng hưởng
của ba lỗ hổng vẫn tồn tại như một thách thức cho những người làm giáo dục, đặc
biệt cho giới trẻ vừa chân ướt chân ráo bước vào đời.
Lỗ hổng đầu tiên từ bậc trung học phổ thông, khi ở tuổi 18 bạn
chưa hiểu hết sự đời rộng lớn, chưa trả lời xong câu hỏi “Mình sống để làm
gì?”, chưa rõ tiềm năng ưu điểm và khuyết điểm ở đâu...nhưng bạn đã phải ra quyết
định chọn nghề - một quyết định mang tính “sinh tử” đến vận mệnh của cả cuộc đời
mà hầu như không có sự giúp đỡ từ người lớn. Công tác hướng nghiệp thì chỉ đơn
thuần là dăm ba tiết học.
Lỗ hổng thứ hai đến từ môi trường giáo dục đại học. Không
khó để bắt gặp những quyển giáo trình viết cách đây cả mấy chục năm, một số quyển
khác thơm mùi giấy mới nhưng nội dung thì chỉ là được xào nấu lại, bình mới mà
rượu cũ. Về phương pháp dạy học thì sinh viên vẫn hay đùa chua chát: giảng viên
chuyển từ lối đọc - chép truyền thống sang chiếu - chép, thì cũng gọi là... hiện
đại hơn!
2. Lỗ hổng thứ ba
nằm ngay chính trong người học - tức những bạn sinh viên. Một phần do nhà trường
không trang bị cho các bạn phương pháp học đại học. Bước vào môi trường mới, mục
đích học tập mới, nội dung mới, cách học mới, cách dạy mới, các bạn phải có
phương pháp học mới.
Sinh viên khác với học sinh, sinh viên phải ở tư thế chủ động,
đừng có tâm lý chờ đợi những gì giảng viên mang đến lớp “mớm” cho mình. Mình phải
tự “làm đầy” cái đầu của mình, giảng viên chỉ là chuyên gia giải đáp thắc mắc,
định hướng thêm cho mình.
Học đại học là lấy tự học làm chủ yếu. Giảng viên là người
hướng dẫn cho sinh viên nên học cái gì, học bằng cách nào, học ở đâu và giải
đáp trợ giúp khi cần. Sinh viên phải hiểu điều đó, phải biết chủ động khai thác
thư viện, khai thác tài liệu, khai thác Internet, khai thác thực tiễn cuộc sống
và khai thác cả giảng viên. Có rất nhiều sinh viên học giỏi, thành tài, bước
lên những bậc thang cao trong xã hội dù cả lớp của họ học chương trình giống
nhau, bài giảng giống nhau, giảng viên giống nhau, nhưng họ khác nhau ở sự chủ
động.
Từ lúc ngồi trên ghế nhà trường, họ đã tích cực tìm hiểu các
môn khoa học bằng tiếng Việt, bằng tiếng Anh, bằng cách thâm nhập vào thực tế
nghề nghiệp qua những việc làm thêm, bằng những cuộc tiếp xúc với những “người
trong cuộc” đang hành nghề mà họ học. Họ còn trau dồi cả những kỹ năng mềm để
trở thành người biết tự học suốt đời, biết tư duy sáng tạo, biết giao tiếp, biết
khẳng định giá trị của bản thân mình, biết nuôi dưỡng đam mê của mình cho đến
khi biến nó thành hiện thực.
3. 22 tuổi, đi lạc,
là tâm trạng chung của nhiều người. Nhưng đừng đổ lỗi hoàn toàn cho nền giáo dục,
đừng thất vọng và cho rằng chẳng có điều gì để học trong nhà trường này. Dù
quan trọng đến đâu đi nữa, tất cả những điều đó chỉ là yếu tố bên ngoài. Quyết
định vẫn chính là ở bạn, bạn học bằng cách nào, với thái độ nào; bạn tự phát
triển mình bằng con đường gì, tận dụng điều kiện hiện tại ra sao?
Đừng quên rằng: “Nếu bạn không thay đổi được những quân bài
đã chia, hãy thay đổi cách chơi chúng!”. Bạn không thể quyết định cách dạy của
nhà trường thế nào, nhưng bạn hoàn toàn quyết định được cách học của mình!
Đi lạc thật đáng sợ, nhưng không có gì đáng sợ bằng đi lạc
trong chính con người mình, trong chính lối suy nghĩ của mình. Khi không thay đổi
được thực tế, hãy thay đổi cách nghĩ, thay đổi thái độ sống của mình, từ đó
thay đổi hành động, để thực tế này không còn làm chủ số phận của bạn, mà bạn phải
chủ động đứng lên vẽ ra con đường và làm chủ vận mệnh của mình!
*THS NGUYỄN HOÀNG KHẮC HIẾU
(Khoa tâm lý giáo dục, ĐH Sư phạm TP.HCM
(Khoa tâm lý giáo dục, ĐH Sư phạm TP.HCM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét