PHẠM VĂN TRUNG (TTCT)
Hồi còn đi học, thầy tôi từng khuyên nhủ: "Sau này mấy
em ra trường làm việc gì cũng nhớ giữ gìn sức khỏe. Đừng vì ham kiếm tiền mà
lao tâm, lao lực. Đổ bệnh thì tiền bao nhiêu cũng đi hết. Cái đó người ta gọi
là người ăn thịt mình".
Chúng tôi hồn nhiên lý sự với thầy: "Thầy ơi, sinh viên
tụi em đứa nào cũng ốm nhách thì lấy thịt đâu mà ăn hả thầy?"
Thầy dạy chúng tôi vậy nhưng thầy không làm được. Thầy cần
tiền xây nhà. Thầy cần tiền gửi cho con đang đi du học. Vậy là thầy chạy sô, dạy
bất kể đêm ngày, dù xa dù gần. Làm nhiều nên mới đây thầy đổ bệnh. Tiền mấy chục
năm dành dụm của thầy vơi đi nhiều để đổi lấy sức khỏe. Tiền hết nhưng thầy vẫn
không đến trường được nữa.
Hồi thời sinh viên, tôi và mấy đứa bạn chung phòng thường ăn
cơm với hột vịt luộc, hẹ xào đậu hũ, hến kho sả... Đó là những món dành cho bọn
sinh viên nghèo "nát mồng tơi" với "lương" vài trăm ngàn đồng
mỗi tháng. Hồi đó chúng tôi hay nói đùa với nhau: "Ước gì tụi mình cũng bị
gan nhiễm mỡ, gút, xơ cứng động mạch, tĩnh mạch gì đó...". Chúng tôi nói vậy
vì quanh năm ăn uống kham khổ mấy bệnh đó làm gì mắc được.
Bây giờ chúng tôi bắt đầu lo điều ước xưa thành hiện thực. Bởi
đi làm chúng tôi ăn uống vô tội vạ. Người ta mời không đi cũng ngại. Tiền làm
ra mà không dám ăn ngon cũng uổng... Vậy là bắt đầu lo ngay ngáy vì chuyện tăng
cân. Mấy thằng bạn của tôi đi làm đứa nào cũng tăng gần chục ký. Ít vận động
nên cái bụng to như ông địa. Nhìn ra xung quanh thấy sao khá nhiều người giống
mình: chưa tới ba mươi tuổi nhưng bụng bia thì nhiều lắm rồi...
Trước đây tôi rất ghét cà phê. Cà phê làm tôi mất ngủ, cà
phê làm tôi ù tai. Không có cà phê tôi thức khuya cỡ nào cũng đi ngủ vào lúc
0g. Để giải quyết khối lượng công việc đang tăng từng ngày, bây giờ tôi uống cà
phê thường xuyên. Cà phê làm tôi thức được đến 3 giờ sáng, dù có khi 5 giờ tôi
phải bò dậy, chuẩn bị đi làm.
Nhiều khi tôi tự hỏi tôi đang quyết liệt trong cuộc mưu sinh
giữa thành phố này vì điều gì đây? Tôi sẽ trả hết tiền vay ngân hàng từ hồi đi
học. Tôi sẽ đủ số tiền để kết hôn... Và sau đó sẽ là gì nữa? Tôi không biết thế
nào nhưng tôi (và nhiều người trẻ) vẫn chạy ào ào chẳng chịu một chút nghỉ
ngơi. Chính xác hơn là không có thời gian nghỉ ngơi. Chạy cho đến khi như ông
thầy tôi kể hồi đầu câu chuyện. Và chúng tôi lại nhìn nhau, tự vấn: Chúng ta
đang ăn thịt mình?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét