Thứ Ba, 23 tháng 4, 2013

MỌI NGƯỜI ĐỀU QUEN BIẾT NHAU

Lea MacDonald


Hôm đó là một ngày đặc biệt, một ngày dành để lấy lại niềm tin. Và cùng với niềm tin đó, tôi đã rút ra được một bài học nhờ vào Brandon, đứa con trai sáu tuổi của tôi.
Suốt buổi sáng, tôi nhìn nó cẩn thận gói bữa ăn trưa nơi bàn ăn. Tôi sắp đi làm và phải dẫn nó theo. Trong lúc bỏ đồ vào giỏ, nó nói:
- Lớn lên con sẽ là một công nhân.
Nó cẩn thận sắp xếp mọi thứ cần thiết dùng cho cả ngày - một cuốn sách tô màu nhỏ, hộp viết chì màu, một hộp đồ chơi, một cái bánh mì nướng nhân trái việt quất, một bánh săng-uých trứng và ba quả trứng Phục Sinh nhỏ.
Tôi đang trễ giờ nên hối Brandon thu xếp nhanh lên.
Thế là nó nhanh chân nhanh tay lên thật. Và nó bỏ quên bữa ăn trưa đã được gói ghém kỹ lưỡng - một lỗi lầm mà tôi chỉ biết được sau khi lái xe đã được bốn mươi lăm phút. Nó trách móc tôi nhiều lần:
- Ba cứ bắt con làm nhanh lên, bây giờ con chẳng có bữa ăn trưa.
Tôi mua cho nó một cái bánh săng-uých và một cái bánh mì nướng nhân trái việt quất ở tiệm ăn trong thị trấn. Nó hài lòng, xách túi thức ăn ra xe và chẳng còn làu bàu câu "Không có bữa trưa thì không làm việc được" nữa.
Chúng tôi tới một căn nhà gỗ ở ngoại ô thành phố. Công việc của chúng tôi là lót thảm cho hàng hiên và các bậc thềm.
Tôi bấm chuông. Cửa từ từ mở ra và tôi thấy một ông lão già nua, gầy gò, có vẻ bệnh tật. Trên đầu ông, tóc bạc thành từng mảng nhỏ. Chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt khoác trên vai ông như thể treo trên một cái mắc áo. Sợi dây nịt của ông thì thuộc vào loại to quá khổ.
Tôi mỉm cười hỏi xem ông có phải là ông Burch hay không.
- Phải, anh đến để trải thảm hàng hiên và bậc thềm phải không?
- Vâng, thưa ông.
- Vậy tôi sẽ để mở cánh cửa này.
- Vâng, tôi sẽ bắt đầu làm ngay.
Brandon vọt miệng hỏi:
- Ông có tủ lạnh không ạ?
Ông già cúi xuống nhìn Brandon đang giở bữa ăn trưa của nó ra.
- Có, con biết cần tìm tủ lạnh ở đâu không?
Brandon vừa bước ngang qua ông Burch vừa trả lời.
- Biết ạ, nó ở trong bếp.
Tôi định nói với Brandon là nó quá bạo dạn khi bước vào trong bếp của ông già, nhưng trước khi tôi lên tiếng, ông ấy đã đưa ngón tay lên miệng ra dấu là không sao.
- Nó sẽ không sao đâu, nó chẳng làm đổ bể gì cả đâu. Nó phụ việc cho anh thật à?
Tôi gật đầu. Brandon quay trở ra và hỏi bằng giọng điệu của một vị thần lùn:
- Ông có sách tô màu không?
Một lần nữa, tôi định nói với Brandon là nó quá táo tợn. Tôi giơ tay lên ra hiệu bảo nó bước ra ngoài nhưng ông già yếu ớt đã níu lấy tay tôi rồi nhìn Brandon:
- Ba con nói cho ông biết là con đi theo để phụ giúp ba.
Brandon hãnh diện đáp:
- Đúng ạ, con là một công nhân.
Tôi nói thêm vào:
- Hôm nay công việc của con là bầu bạn với gia chủ.
Ông già buông tay tôi ra, nhìn Brandon và mỉm cười:
- Hôm nay con có thể làm một số việc cho ông và chỉ cho ông cách tô màu.
Với vẻ mặt nghiêm trang nhất, Brandon hỏi tôi:
- Ba à, bà có đồng ý không?
Ông Burch sáng mắt lên:
Chúng tôi sẽ không sao đâu, chúng tôi sẽ ngồi ở ngay cái bàn này. Nào chàng công nhân bé nhỏ, đi lấy cuốn sách dùm tôi đi.
Tôi trở ra xe tải, mang vật liệu quay vào và nghe được nhận xét của Brandon:
-Ông đã tô màu hết cuốn sách này. Ông tô màu giỏi lắm.
- Không, ta không tô màu những bức tranh đó. Cháu nội của ta tô đấy.
Brandon hỏi với vẻ tò mò:
- Cháu nội là gì?
- Nó là con của con trai ta. Ta là ông nội của nó.
- Ông nội là gì?
- Khi con lớm lên, con sẽ lấy vợ rồi có con. Khi đó, ba con sẽ là ông nội, mẹ con sẽ là bà nội. Ba mẹ con sẽ là ông bà nội. Con hiểu không?
Brandon ngập ngừng và trả lời:
- Thưa ông con hiểu.
Ông Burch cười khúc khích:
- Ồ, ta nghĩ  ông ta phải là ông nội của con.
Brandon vén lọn tóc đang che đôi mắt. Nó xem xét hộp chì màu, chọn một cây rồi tiếp tục tô màu, nó bình thản nói:
- Mọi người đều quen biết nhau ạ.
Ông già tò mò nhìn Brandon đang chăm chú tô màu:
- Ta không chắc mọi người đều biết nhau. Tại sao con nói vậy?
- Tất cả chúng ta đều do thượng đế tạo ra. Tất cả chúng ta đều là một gia đình.
Ông già xác nhận:
- Đúng.
Brandon vui vẻ nói:
- Con biết điều đó, vậy op6ng là ông nội của con.
Ông già nhìn tôi qua tấm lưới của khung cửa. Ông mỉm cười.Tôi bối rối vì ông ấy nhìn thấy tôi đang theo dõi họ. Ông bảo Brandon tiếp tục tô màu, còn ông ấy sẽ ra ngoài xem xét công việc.
Ông Burch chầm chậm bước tới cửa. Mở cánh của ra, ông bước xuống hàng hiên. Ông hỏi:
- Công việc thế nào?
- Trôi chảy lắm, tôi làm sắp xong rồi.
Ông già khẽ mỉm cười:
- Thằng bé có ông nội ông ngoại không?
Tôi im lặng một chút rồi nói:
 - Không, họ qua đời khi nó mới sinh ra. Nó còn bà ngoại nhưng bà già và yếu lắm.
- Tôi hiểu ý anh, tôi đang bị ung thư cũng không còn sống trên đời này bao lâu nữa.
- Ông Burch, tôi rất tiếc khi nghe điều đó bởi mẹ tôi cũng mất vì bệnh ung thư.
Ông nhìn tôi bằng đôi mắt mệt mỏi nhưng tươi cười, giọng ông nhẹ nhàng:
- Mỗi đứa trẻ đều cần có mộ người ông.
Tôi đồng ý và nói thêm:
- Số của Brandon lại không được như thế.
Ông già nhìn Brandon đang chăm chú tô màu rồi quay sang tôi hỏi:
- Anh có hay vào thị trấn không?
- Ông hỏi tôi à?
- Ừ.
- Hầu như mỗi ngày.
Ông già nhìn tôi và nói:
- Thỉnh thoảng anh có thể đưa Brandon đến đây chơi, khi nào anh làm việc ở khu vực cách đây khoảng ba mươi phút đi xe. Anh nghĩ sao?
Tôi nhìn Brandon. Nó cũng ngừng tô màu và lắng nghe chúng tôi.
- Được không ba? Ông ấy và con là bạn bè mà. Ông ấy và con có thể ăn trưa với nhau.
- Nếu ông Burch đồng ý.
Ông già mở cửa, quay trở vào bàn. Brandon tụt trên ghế xuống đi tới tủ lạnh:
- Ông nội ơi, đến giờ ăn trưa rồi. Con có đủ đồ ăn cho cả hai chúng ta.
Nó trở lại bàn, lấy thức ăn trong gói giấy ra rồi hỏi tiếp:
- Ông nội có dao không?
Ông già định đứng dậy thì Brandon nói nhanh:
- Con tìm được, ông nội chỉ cần cho con biết chỗ.
- Dao cắt bơ để gần góc quầy, bên trong ngăn kéo.
- Con tìm thấy rồi.
Brandon quay lại bàn, nó mở tờ giấy gói cái bánh mì nướng nhân trái vie65tqua61t ra. Cẩn thận như người cắt kim cương, nó chia ổ bánh thành hai phần thật gọn, nó đặt một phần lên lớp gai61y gói và đẩy về phía ông Burch:
- Đây là phần của ông nội.
Nó từ tốn mở gói bánh săng-uých ra và cắt làm đôi.
- Đây cũng là phần của ông nội. Mẹ nói chúng ta phải ăn bánh săng-uých trước.
Ông Burch đồng ý. Ông hỏi:
- Brandon, có có thích uống nước trái cây không?
- Thích, con thích nước táo.
Ông Burch đi từng bước tới tủ lạnh, ông lấy ra một lon nước táo rồi rót ra hai ly nhỏ. Ông đặt một ly trước mặt Brandon:
- Của con đấy.
- Cảm ơn ông nội.
Trong lúc ăn, Brandon thỉnh thoảng ngừng lại để hỏi ông Burch và tô màu.
- Brandon, con có chơi khúc côn cầu không?
Brandon nhìn miếng săng-uých cuối cùng trước khi cắn. Nó đáp:
- Có ạ, ba con dẫn con, Tyler và Adam đi xem vào mùa đông.
Ông Burch bắt đầu kể chuyện:
- Lâu lắm rồi, ông từng chơi cho một đội hạng A. Ông sẵng sàng tham gia vào đội tuyễn quốc gia, nhưng không được triệu tập. Nhưng ông từng được chơi chung với một vận động viên được gọi vào đội tuyển quốc gia. Ông ấy chơi rất hay, tên ông ấy là Bill Moore.
Tim tôi như muốn hày tung cả lên, từ ngoài, tôi hỏi vọng vào:
- Tutter Moore phải không?
Ông già giật mình nhìn tôi,
- Phải, ông ấy đấy . . . ông ấy được mời chơi cho Boston vài lần. Anh nghe nói tới ông ấy à?
Giọng tôi như vỡ ra:
- Ông đang ăn trưa với cháu nội ông ấy đấy.
Ông già quay lại nhìn Brandon, Brandon ngây thơ nhìn lại ông.
- Phải, bây giờ tôi thấy rồi. Nó giống Tutter ghê lắm. Bà nội nó là Lillian phải không?
Tôi đáp:
- Dạ phải.
Ông già nắm chặt tay Brandon:
- Brandon, ông nợ con một lời xin lỗi. Con nói đúng, còn ông lại nghĩ sai. Phải đấy, mọi người đều quen biết nhau.

Không có nhận xét nào: