ĐỖ THỊ HUỲNH HOA (TTCT)
Bảy ngày trong tuần, tôi thích nhất là ngày chủ nhật bởi
sáng hôm đó chị Ba của tôi sẽ về.
Anh Hai mất khi mới sinh nên chị Ba thành con trưởng. Sáu đứa
em trong nhà đều lần lượt qua tay chị ẵm bồng, chăm bẵm. Từ ngày má mất, sáng
chủ nhật nào chị cũng được chồng chở từ phía tây bên kia thành phố về phía
đông, nơi mà tôi luôn bày sẵn hai phin cà phê, một ấm atisô pha với gừng tươi
bên chiếc bàn nhỏ kê ngoài vườn.
Những câu chuyện - vẫn là những câu chuyện kỷ niệm thời nhỏ
của mấy chị em trong nhà lúc má còn sống, chuyện công việc mấy đứa con, học
hành mấy đứa cháu của chị. Với người luôn tất bật không bao giờ hở tay với hàng
trăm công việc nhà không tên, giây phút ngồi với tôi bên tách cà phê dưới gốc
ngọc lan già là khoảng thời gian an nhàn, thong thả mà hiếm hoi nhất của chị.
Ít có tuần nào chị không về, kể cả khi trời mưa gió. Sống ở
nội thành chật chội, bêtông bao kín dưới chân và khắp bốn phương tám hướng nên
chị bảo lần nào về ngồi giữa cây cỏ lá hoa là chị thấy khỏe hẳn. Có khi chị em
ngồi với nhau già được một giờ thì anh giục chị về đi công chuyện gì đó. Có khi
ở được lâu hơn, chị tranh thủ dọn giùm tôi cái bếp, quét giùm tôi cái nhà.
Anh thì mạnh tay nên mài giùm tôi mấy con dao, cắt giùm mấy
thanh kẽm để tôi treo mấy chậu lan hồ điệp. Chị nói anh cũng 64 tuổi rồi, còn
lái xe chở chị được thì tranh thủ về vui với mấy em chứ để già yếu làm sao mà
chạy xe về nổi. Lắm lúc tiễn chị ra cổng, nhìn chị khuất dần mà mắt cay cay.
Rồi sẽ đến những sáng chủ nhật tôi ngồi uống cà phê một mình
như sáu ngày khác của tuần khi anh chị không còn đủ sức khỏe vượt hơn sáu mươi
cây số đi về...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét