Truyện ngắn của NGUYỄN NGỌC HÀ
Cô thong thả hướng về nhà ông. Một căn hộ trong một chung cư ngay trung tâm thành phố.Từ nhà cô đến nơi ông không đầy mười phút đi xe gắn máy. Cô quá hồi hộp để đến gặp ông. Cô cần thời gian đi bộ để trấn tĩnh mình.
Tay phải cô cầm cây dù màu tím nhưng hình như nó không theo sự điều khiển của cô. Nó cứ run lên làm cô cứ như siết chặt vào cán dù. Cô mặc chiếc đầm dài màu hồng phấn, trang điểm khá kỹ. Một tai cô mang earphone với những bản nhạc trữ tình của Pháp từ thanh MP3 cô đeo trước ngực cho cô một âm hưởng lãng mạn, phấn chấn. Cô muốn xuất hiện trước mắt ông lần thứ hai tề chỉnh hơn.
Lần đầu cô gặp ông trên chuyến xe buýt đi dạy về. Cơn mưa tầm tã buổi chiều vẫn không xóa được sự mệt nhọc trong cô. Không khí đầy hơi nước làm tiêu tan cái nóng bức của buổi trưa đầu hè nhưng không làm tan sự căng thẳng trong cô suốt một ngày đứng lớp. Còn ông đi lang thang trong các siêu thị mua đồ dùng hằng ngày. Vợ ông chết mười năm nay, các con ông đều sống ở nước ngoài, ông bầu bạn cùng đứa cháu. Mê văn O.Henry, thấy tay ông cầm tuyển tập của nhà văn này, cô hỏi ngay ông mua ở đâu. Ông nói ông mua từ trước 1975 và khoe ông có một thư viện nho nhỏ trong nhà. Ông cho cô mượn quyển sách, khi nào đọc xong ông mời cô đến nhà ông tha hồ chọn những tuyệt tác khác.
Chỉ biết nhau vài phút, cả cô và ông đều nhận ra cả hai có nhiều điểm thật giống nhau. Cùng rôm rả về văn học, âm nhạc, điện ảnh... Đến ẩm thực, cả hai đều nhớ hương vị những loại bánh của các hãng bánh mà giờ đây không còn nữa như Nguyễn Văn Đắc, Moderne... Còn nhà hàng Brodard, thỉnh thoảng cô đi xe đến mua vài chiếc bánh. Hôm nào rủng rỉnh tiền cô vào nhà hàng uống sôcôla. Ông đến Brodard thường hơn vì ông sống gần đó.
Cô nhớ buổi chiều hôm ấy cô về nhà với bao niềm vui. Trời vừa dứt mưa, những chiếc xe chạy qua các vũng nước bắn nước bẩn lên bộ áo dài của cô, họ nhìn cô e ngại, cô cười và làm họ cùng cười. Nước đọng trên những chiếc lá bã đậu, gió thổi rơi xuống cô, cô cũng cười. Hai con chó Gấu, Da thường ngày cô chê dơ, vậy mà hôm đó cô đã nựng nịu chúng rất lâu, âu yếm gọi chúng bằng những danh từ đáng yêu nhất. Chúng lon ton đưa cô lên tận phòng.
Dù cố gắng dối lòng mình, ước mơ và khát vọng được yêu bởi một người xứng đáng đã theo cô vào giấc ngủ. Trong tiếng nhạc dìu dặt của Schubert phát ra từ chiếc máy đĩa cạnh giường, giúp cô dễ dàng tìm thấy ông trong giấc mơ. Trong đó ông và cô như thuở đôi mươi,đi dưới hàng thông xanh của Đà Lạt thơ mộng. Đà Lạt thuở cô còn trẻ chứ không phải Đà Lạt kinh doanh du lịch như bây giờ.
Sáng thức dậy cô mang tâm trạng lâng lâng đó tới trường. Cô tiếc sao không được sống hoài trong mộng. Cô mang theo tuyển tập của O.Henry theo dù biết suốt mười tiết dạy lấy đâu ra thời gian rảnh để đọc. Giờ nghỉ trưa cô lấy sách ra ngắm nghía. Liên tưởng đến bàn tay ấm áp của ông từng lật qua những trang sách này, ánh mắt ông từng lướt trên những dòng chữ này... tim cô bỗng đập mạnh. Đây là tuyển tập mà đa số truyện ngắn cô đều đọc nhưng cô vẫn đọc lại, có phần hứng thú hơn để cảm nhận lại những gì ông từng đọc.
Trời về chiều. Những tia nắng thoi thóp phía trời tây còn lưu luyến với hoàng hôn tạo thành những sợi nắng lung linh rất đẹp. Trong một bộ phim cổ trang Trung Quốc có nói: “Hãy yêu những tia nắng cuối cùng vì mặt trời hoàng hôn đẹp lắm”.
Những gì của tuổi hoàng hôn đều đáng trân trọng phải không? Kể cả tình yêu? Cô chợt xấu hổ. Sao cô lại vội vàng thế nhỉ. Ông chưa nói gì với cô mà. Trời bớt nắng, cô sụp dù xuống, xếp lại bỏ vào túi xách. Gần đến chỗ ông rồi. Sao cô run thế này? Có thật ông sống với đứa cháu không, có thật vợ ông đã chết rồi không. Hay là ông đang sống hạnh phúc bên vợ con hoặc bạn gái? Gặp cô, ông mừng rỡ mời cô vào và cùng đàm đạo về văn học, cho cô chọn một quyển sách cô vừa ý, rồi cùng uống sôcôla. Hay là ông nhận lại sách, ánh mắt tinh nghịch như muốn nói “Đừng tưởng bở” rồi đóng sầm cửa lại trước mắt cô. Lúc đó cô ra sao nhỉ?
Cô đã đủ cứng cáp để đến nhà hàng Brodard kêu một ly sôcôla lạnh uống. Chất đắng của sôcôla hòa với vị ngọt của sữa sẽ khiến cô quên đi vị đắng của trái cấm mà cô đã dại dột cắn vào.
Bước vào tòa nhà đồ sộ được xây dựng thời Pháp thuộc, cô đưa tay lấy chiếc earphone ra, tháo thanh MP3 cất vào trong túi xách. Cô bước lên cầu thang. Sao con đường đến căn hộ ông ngắn thế. Tuổi mười tám hẹn hò khác hẳn tuổi tri thiên mệnh. Ở tuổi này, cô không còn dịp đợi chờ nữa và dường như “cái gọi là tình yêu” đó sao thật mong manh dễ vỡ. Thôi thì cứ hãy can đảm. Một là uống sôcôla cùng ông. Hai là uống sôcôla một mình rồi lủi thủi về. Chắc không lủi thủi về đâu. Sẽ kêu ngay xe ôm về nhà, thất thểu lên phòng như vừa bị mất hết tháng lương mới lãnh.
Đứng trước căn hộ, cô nghe tim mình nhảy liên tục trong lồng ngực. Nó bảo gì? Nó vui mừng cho cô hay bảo cô đừng gõ cửa? Dù sao cô cũng đã đến đây. Cô thở thật sâu và đưa tay lên... gõ cửa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét