Thứ Bảy, 27 tháng 4, 2013

Bà cụ và những chiếc cà mèn thức ăn


1. Sáng nào cũng vậy, cứ tầm 7g là tôi thấy bà cụ cầm chiếc cà mèn rỗng đứng trước thềm nhà chờ chiếc ôtô màu đen ghé qua. Con gái bà cụ vội vã xuống xe với chiếc cà mèn đựng thức ăn sáng và hộp thức ăn nấu sẵn cho cả ngày đưa bà cụ.
Có hôm xe chạy đi rồi mà tôi còn kịp nhìn thấy chị bê cái tô thức ăn tranh thủ tí miếng trên xe, trên đường đến công ty.
Bữa nọ, chị con gái bà cụ vừa cầm chiếc cà mèn xuống xe tôi đã nghe tiếng bà cụ: “Mai mày đừng nấu thức ăn đem ra cho má nữa nghe Mén, con nấu dở quá má ăn không vừa miệng, để má mua đồ ngoài quán”.
Đồng nghiệp ngồi trên xe nhìn chị ái ngại, cứ nghĩ chị sẽ tự ái, sẽ giận bà cụ, ai dè lại thấy chị nhe răng cười tỉnh bơ như không: “Kệ đi má, con nấu tuy không ngon như ngoài quán thiệt, nhưng má ráng ăn vài bữa sẽ quen hà!”. Rồi chị xách chiếc cà mèn rỗng vội vã chui vào xe, tranh thủ bê cái tô ăn tí miếng trên xe như mọi lần...
2. Chị cao ráo, đẹp người, giỏi giang, giữ chức to ở một công ty, lương tháng ngoài hai mươi triệu. Tên chị đẹp mỹ miều nhưng bà cụ vẫn quen gọi chị bằng cái tên ở nhà như hồi chị còn nhỏ. Chị sống bên nhà chồng, ở cách bà cụ một quãng đường mười lăm phút chạy xe. Hồi trước chị có hai người giúp việc hẳn hoi. Một chăm bẵm hai đứa con nít. Một chuyên việc bếp núc, giặt giũ, quét dọn cửa nhà.
Tính chị vui vẻ, sống tình cảm nên hai ôsin một già, một trẻ chị xem như người thân trong nhà. Bữa nọ, chị ôsin trẻ lục tủ cuỗm mất của chị mớ tiền, vàng rồi trốn biệt làm chị chênh vênh, hụt hẫng. Sau đó ít lâu bác ôsin già đổ bệnh. Anh chị đưa bác đi chữa bệnh. Xuất viện, bác ôsin bảo nhớ nhà xin chị về quê nghỉ ngơi dăm hôm sẽ lên. Mấy ngày bác ôsin về quê, chị túi bụi chuyện cửa nhà, chăm con, giặt giũ. Mẹ chồng chị thấy con dâu vất vả cũng khuya sớm lụi hụi vào bếp phụ tay.
Bẵng một thời gian không thấy bác ôsin trở lên, chị nghe sốt ruột sốt gan, rồi mới ngẫm thấy mình hời hợt vì chẳng có lấy một số điện thoại người thân của bác dưới quê để hỏi thăm. Tranh thủ ngày nghỉ, chị nhờ tài xế đưa xuống Đồng Tháp, quê bác giúp việc, rồi lần tìm theo địa chỉ mà chị mơ hồ nhớ qua những lần trò chuyện. Lần mãi chị cũng tìm ra nhà bác ôsin già hiền hậu. Bước vào cửa đã thấy di ảnh bác đang nghi ngút khói nhang trên bàn thờ!
3. Chuyến đi tìm bác giúp việc trở về làm chị trầm tư và nghĩ ngợi nhiều điều. Chị bàn với anh cả hai cùng nhau xắn tay áo... tăng ca, làm thêm giờ. Cụ thể là giảm đi mấy nhu cầu giải trí buổi tối để quét dọn, giặt giũ, chăm con...Cắt bớt mấy giờ ngủ để dậy sớm vào bếp nấu nướng, bởi mẹ chồng chị xưa giờ không quen dùng thức ăn nấu sẵn ở hàng quán. Vậy là cứ 4g sáng chị và anh bấm nhau thức dậy dọn dẹp cửa nhà, vào bếp chuẩn bị thức ăn, thêm luôn phần cho má ruột trên đường đi làm chị tạt ngang.
Sáng nay tôi lại thấy chiếc ôtô màu đen đỗ xịch trước nhà bà cụ. Chị vận comlê, giày cao gót sang trọng cầm cà mèn bước xuống xe. Bà cụ đứng trên thềm nhà một tay cầm sẵn chiếc cà mèn hôm qua đưa chị, tay kia đón nhận chiếc cà mèn thức ăn chị trao. Tôi thấy chị đưa tay vẫy vẫy bà cụ, cười tươi tạm biệt rồi quày quả trở ra xe. Chiếc xe đã quẹo khuất rồi mà tôi còn thấy bà cụ đứng nhìn theo lắc đầu: “Tội nghiệp con nhỏ, khen chê kiểu gì nó cũng không chịu nghe!”.
LÊ NGỌC HẠNH

Không có nhận xét nào: