Bài do BS Nguyễn Qúy Khoáng chuyển tiếp
Hãy nhớ rằng tình yêu là những thứ quý báu nhất trong tất cả
các kho báu. Nếu không có nó bạn sẽ chẳng có gì, và nếu có nó bạn có tất cả mọi
thứ. Tình yêu không bao giờ mất đi, ngay cả khi xương cốt của một người mình
yêu đã trở thành tro bụi. Cũng giống như mùi thơm của gỗ đàn hương không bao giờ
mất đi, ngay cả khi nó đã bị nghiền nát; tương tự như vậy nền tảng của tình yêu
là linh hồn, nó không thể bị phá hủy và sẽ tồn tại mãi mãi. Vẻ đẹp có thể mất đi,
nhưng tình yêu thì không bao giờ . . .
Đêm hôm đó khi trở về nhà, trong lúc vợ tôi dọn bữa ăn tối,
tôi nắm lấy tay cô ấy và nói rằng, tôi có việc cần phải nói với cô ấy. Cô ấy ngồi
xuống, lặng lẽ ăn. Một lần nữa tôi nhìn thấy nỗi đau trong đôi mắt cô ấy. Đột
nhiên, tôi không biết phải làm thế nào để bắt đầu câu chuyện. Nhưng tôi phải
nói cho cô ấy biết những gì tôi đã suy nghĩ. Tôi muốn ly hôn. Tôi nêu vấn đề ra
một cách bình tĩnh. Dường như cô ấy không bị khó chịu với những lời tôi nói,
thay vào đó chỉ nhẹ nhàng hỏi, tại sao? Tôi tránh trả lời câu hỏi của cô ấy. Điều
này đã làm cô ấy giận dữ. Cô ấy ném đôi đũa đi và hét vào mặt tôi, anh không phải
là một người đàn ông!
Đêm đó, chúng tôi đã không nói chuyện với nhau. Cô ấy thổn
thức. Tôi biết cô ấy muốn tìm hiểu những gì đã xảy ra đối với cuộc hôn nhân của
chúng tôi. Nhưng tôi khó có thể cho cô ấy một câu trả lời dễ chịu gì, cô ấy đã
để Jane đánh cắp mất trái tim tôi. Tôi không còn yêu cô ấy nữa. Tôi chỉ thương
hại cô ấy!
Thực sự cảm thấy tội lỗi, tôi thảo lá đơn ly hôn ghi rõ cô ấy
sẽ sở hữu căn nhà, chiếc xe hơi và 30% cổ phần của công ty tôi. Cô ấy liếc nhìn
nó và sau đó xé nó ra từng mảnh nhỏ. Người phụ nữ đã trải qua hơn chục năm cuộc
đời mình với tôi đột nhiên đã trở thành một người xa lạ. Tôi cảm thấy tiếc cho
cô ấy vì đã đánh mất thời gian, nguồn lực và sức lực, nhưng tôi không thể rút lại
những lời đã nói - tôi đã quá yêu Jane. Cuối cùng cô ấy òa khóc trước mặt tôi,
và đó là những gì tôi mong đợi xảy ra. Đối với tôi, tiếng khóc của cô ấy sẽ là
cách để giải tỏa nỗi đau. Ý tưởng về việc ly hôn đã dằn vặt tôi suốt nhiều tuần
qua giờ dường như chắc chắn và rõ ràng hơn.
Ngày hôm sau, tôi trở về nhà rất muộn và thấy cô ấy đang cắm
cúi viết tại bàn làm việc. Tôi không ăn bữa tối mà đi ngủ luôn và ngủ thiếp đi
rất nhanh bởi vì tôi đã mệt mỏi sau một ngày bận rộn với Jane. Khi tỉnh giấc,
cô ấy vẫn ngồi viết ở bàn. Tôi không quan tâm vì vậy tôi trở mình và ngủ tiếp. Buổi
sáng dậy, vợ tôi bắt đầu trình bày điều kiện ly hôn: Cô ấy không muốn bất cứ thứ
gì từ tôi, nhưng cần tôi thông báo một tháng trước khi ly hôn. Cô ấy yêu cầu rằng
trong một tháng đó, cả hai chúng tôi phải cố gắng để sống một cuộc sống bình
thường nhất có thể. Lý do cô ấy đưa ra khá đơn giản: con trai của chúng tôi sẽ
có kỳ thi của mình trong một tháng tới và cô ấy không muốn làm nó phân tâm với
cuộc hôn nhân tan vỡ của chúng tôi. Tôi có thể chấp nhận được điều kiện này.
Nhưng cô ấy còn yêu cầu nhiều hơn thế, cô ấy yêu cầu tôi nhớ lại cách mà tôi đã
đưa cô ấy vào ra phòng cô dâu trong ngày cưới của chúng tôi. Cô yêu cầu mỗi
ngày trong thời gian một tháng tới tôi phải đưa cô ấy ra khỏi phòng ngủ của
chúng tôi tới cửa trước vào buổi sáng. Tôi nghĩ rằng cô ấy bị điên rồi. Chỉ để
giúp cho những ngày cuối cùng của chúng tôi cùng nhau là chấp nhận được tôi
đành chấp thuận yêu cầu kỳ quặc của cô ấy.
Tôi đã nói với Jane về điều kiện ly hôn của vợ tôi. Cô ấy cười
to và cho rằng đó là một yêu cầu ngu xuẩn. Bất kể vợ tội có mánh khóe gì, cô ấy
vẫn phải đối mặt với việc ly hôn, Jane nói một cách khinh bỉ.
Vợ tôi và tôi đã không đụng chạm gì về thể xác kể từ khi ý định
ly hôn của tôi được thể hiện một cách rõ ràng. Vì vậy, khi tôi bế cô ấy vào
ngày đầu tiên, cả hai chúng tôi tỏ ra khá lóng ngóng, vụng về. Con trai tôi vỗ
tay và theo sau chúng tôi: Cha đang bế mẹ trên tay của mình. Lời nói đó của con
trai mang lại cho tôi một cảm giác đau đớn. Từ phòng ngủ đến phòng khách, sau
đó đến cửa, tôi đã bước đi trên mười mét với cô ấy trên tay. Cô ấy nhắm mắt và
nói nhẹ nhàng, đừng nói với con trai của chúng ta về việc ly hôn. Tôi gật đầu
và cảm thấy có chút gì đó đổ vỡ. Tôi đặt cô ấy xuống ở cửa ra vào. Cô ấy đứng
đó chờ xe buýt để đi làm. Tôi lái xe một mình đến văn phòng.
Vào ngày thứ hai, cả hai chúng tôi đã hành động dễ dàng hơn.
Cô ấy dựa vào ngực tôi. Tôi có thể ngửi được mùi hương từ áo khoác của cô ấy.
Tôi nhận ra rằng tôi đã không nhìn người phụ nữ này một cách cẩn thận trong một
thời gian dài. Tôi nhận ra cô ấy không còn trẻ nữa. Có những nếp nhăn trên
khuôn mặt của cô, mái tóc cô đã ngả màu xám! Cuộc hôn nhân của chúng tôi đã lấy
đi nhiều thứ của cô ấy. Trong một phút, tôi tự hỏi tôi đã làm được những gì cho
cô ấy.
Vào ngày thứ tư, khi tôi nâng cô ấy lên, tôi cảm thấy một cảm
giác thân mật trở về. Đây là người phụ nữ đã có mười năm chung sống với tôi.
Vào ngày thứ năm và thứ sáu, tôi nhận ra rằng cảm giác của sự thân mật của
chúng tôi đã tiếp tục tăng lên. Tôi đã không nói với Jane về việc này. Việc bế
vợ tôi đã trở nên dễ dàng hơn khi thời gian một tháng dần trôi qua. Có lẽ mỗi
ngày đều luyện tập như vậy đã làm tôi trở nên khỏe hơn.
Một buổi sáng, cô ấy đã lựa chọn kỹ càng những đồ để mặc. Cô
đã thử một vài bộ nhưng không thể tìm được một bộ nào phù hợp. Cuối cùng, cô ấy
thở dài, tất cả quần áo của mình đã trở nên rộng hơn. Tôi đột nhiên nhận ra rằng
cô đã quá gầy, đó là lý do tại sao tôi bế cô ấy đã dễ dàng hơn.Đột nhiên điều
đó như một cú đánh vào tôi ... cô ấy đã phải chôn giấu nhiều đau đớn và nỗi cay
đắng trong tim. Một cách vô thức, tôi đưa tay ra và chạm vào đầu cô ấy.Lúc này
con trai chúng tôi chạy đến và nói, Cha à, đến giờ bế mẹ ra rồi. Đối với thằng
bé, việc thấy cha mình bế mẹ mình trên tay đã trở thành một phần thiết yếu
trong cuộc sống của nó. Vợ tôi ra hiệu cho con trai của chúng tôi lại gần và ôm
nó thật chặt. Tôi quay mặt đi vì sợ rằng tôi có thể thay đổi quyết định của tôi
ở phút cuối cùng này. Sau đó tôi bế cô ấy trong vòng tay, bước từ phòng ngủ,
ngang qua phòng khách, và đi qua hành lang. Cô ấy vòng tay qua cổ tôi một cách
nhẹ nhàng và tự nhiên. Tôi ôm cô ấy thật chặt, giống như vào ngày cưới của chúng
tôi.Điều làm tôi buồn là cô ấy còn nhẹ hơn nhiều so với tôi tưởng.
Vào ngày cuối cùng, khi ôm cô ấy trong vòng tay của tôi, tôi
lại khó có thể cất được bước chân. Con trai chúng tôi đã đi đến trường. Tôi ôm
cô ấy thật chặt và nói rằng, anh đã không nhận thấy rằng cuộc sống của chúng ta
đã thiếu đi sự thân mật.
Tôi lái xe đến văn phòng
. . . nhảy ra khỏi xe thật nhanh mà không cần khóa cả cửa xe. Tôi sợ bất
cứ sự chậm trễ nào của mình sẽ khiến tôi đổi quyết định của mình.Tôi bước lên mấy
bậc thang. Jane mở cửa và tôi đã nói với
cô ấy, Xin lỗi Jane, anh không muốn ly dị nữa.Cô ấy nhìn tôi, ngạc nhiên, và
sau đó sờ trán tôi. Anh có bị sốt không? Cô ấy nói. Tôi gỡ tay cô ấy ra. Xin lỗi,
Jane, tôi nói, anh sẽ không ly dị. Cuộc sống hôn nhân của anh có lẽ đã tẻ nhạt
vì cô ấy và anh không đánh giá cao những chi tiết của cuộc sống chung, chứ
không phải vì bọn anh đã không còn yêu nhau nữa. Giờ đây anh nhận ra rằng vì rằng
anh đã bế cô ấy vào trong nhà vào ngày cưới, anh sẽ bế cô ấy như vậy cho đến
khi cái chết chia lìa anh và cô ấy. Jane dường như choàng tỉnh. Cô ta cho tôi một
cái tát như trời giáng rồi đóng sầm cửa lại và bật khóc.
Tôi xuống cầu thang và lái xe đi. Tại tiệm hoa bên đường,
tôi mua một bó hoa cho vợ tôi. Cô bán hàng hỏi tôi cần ghi những gì trên thiệp.
Tôi mỉm cười và viết, anh sẽ bế em ra khỏi phòng vào mỗi sáng cho đến khi cái
chết chia lìa đôi ta.Tối hôm đó, tôi về đến nhà, với hoa trên tay, và nụ cười nở
trên môi, tôi chạy lên cầu thang, chỉ để thấy vợ tôi nằm trên giường - cô ấy đã
ra đi.
Vợ tôi đã chiến đấu với căn bệnh UNG THƯ trong nhiều tháng
qua và tôi đã quá bận rộn với Jane để có thể nhận ra điều đó. Cô ấy biết rằng
mình sẽ chết và cô ấy muốn ngăn tôi khỏi bất kỳ phản ứng gì tiêu cực từ con
trai của chúng tôi, trong trường hợp chúng tôi sẽ ly hôn với nhau - Ít nhất,
trong con mắt của con trai của chúng tôi - Tôi là một người chồng đầy tình yêu
thương ... .
2 nhận xét:
I love this story !
thanks Old student
Đăng nhận xét