Thứ Ba, 22 tháng 10, 2013

Không thể tồn tại bất cứ một thứ so sánh nào trong tình yêu


Không thể tồn tại bất cứ một thứ so sánh nào trong tình yêu bởi vì tất cả đều khập khiễng.
Bạn sẽ nghĩ sao khi có một cô người yêu thông minh và xinh đẹp? Hẳn phải hạnh phúc đến chín tầng mây ấy chứ! Vậy mà tôi lại cứ phải luôn luôn trăn trở về điều này vì chả là, so với nàng, tôi chỉ như một chú vịt con xấu xí bơi cạnh cô thiên nga xinh đẹp. Tôi với nàng không cách biệt về tuổi tác, thậm chí tôi còn trẻ hơn nàng ... một tháng hai mươi ngày, thế mà trông tôi cứ như già hơn nàng đến năm hoặc bảy tuổi. Còn một điều đáng buồn nữa, tôi xấu trai là thế, trong khi nàng thì vô cùng trẻ trung duyên dáng. Buồn nhất là khi đi bên nhau, người ta cứ gọi nàng hết "cô" đến "em" một cách thật ngọt ngào trìu mến, chả bù với tiếng "chú" khô khốc dành cho tôi. Những người mới quen thường hỏi tôi: "Anh có mấy cháu rồi?". Khi tôi kể cho nàng, nàng chỉ cười ý nhị, không phản ứng mà chũng chẳng lên tiếng ... bênh vực tôi. Nếu thấy anh chàng nào mỉm cười tình tứ với nàng, tôi giận sôi cả ruột gan. Mặc dù nàng rất nghiêm túc, đứng đắn nhưng nhiều khi, bỗng dưng tôi thấy giận lây cả nàng. Thỉnh thoảng, nàng diện một bộ đồ mới, một ít son môi, một chút phấn hồng, trông tươi tắn như một đóa hoa khiến tôi còn phải sững người vì ngạc nhiên, nửa tự hào, nửa ... hờn ghen.
Đó là chưa kể đến tài ăn nói và cách ứng xử của nàng. Mỗi khi nàng gọi đến cơ quan tìm tôi, mà gặp những người khác bắt máy, là y như rằng mấy tay đó cứ đòi tôi cho gặp mặt "cô em gái có giọng nói ngọt ngào". Những khi gặp bạn bè, thế nào mọi sự chú ý cũng dồn hết cho nàng, tôi chỉ như một cái phông nền phụ họa. Thấy mình lép vế quá nên nhiều khi tôi ích kỷ chỉ muốn nàng xấu đi một chút, bớt duyên dáng đi một chút thì có lẽ hay hơn. Trong bụng thì cứ nghĩ thế nhưng tôi chưa bao giờ thổ lộ nỗi khổ tâm này với nàng.
Rồi một lần, nàng cho tôi xem cuốn album trong đó có những tấm ảnh nàng chụp chung với bạn bè cũ, các đồng nghiệp nam. Đấy là những chàng trai thật trẻ trung, bảnh bao, lại có cả vài anh chàng người nước ngoải lịch thiệp. Bỗng dưng, tôi buột miệng: "Những người này xứng với em quá hả?". Nàng lặng thinh, giở sang một ảnh khác. Một tấm ảnh mà trong đó tôi thấy nàng với nụ cười rạng ngời hạnh phúc, ngoan ngoãn trong vòng tay tôi.

Không có nhận xét nào: