Một cậu
bé, lần nọ quyết định sẽ đi gặp bằng được thiên thần. Cậu biết rằng chuyến đi sẽ
dài và vất vả lắm nên xếp vào túi bánh Twinkie và thức uống là sáu hộp nước
trái cây.
Khi đi được
ba dãy phố, cậu bé gặp một bà lão. Bà đang ngồi trong công viên, đôi mắt dừng lại
ở những chú chim bồ câu. Cậu bé đến ngồi cạnh bà và mở túi xách của mình. Hình
như bà lão cũng đang đói, cậu bé nhận ra điều này và mời bà một chiếc bánh. Bà
lão cười với cậu, nụ cười dịu dàng đến nỗi cậu bé muốn nhìn thấy nó hiện ra một
lần nữa. Cậu lại mời bà thức uống, nụ cười lại hiện ra trên gương mặt phúc hậu
của bà làm cậu cảm thấy vô cùng ấm áp. Họ cứ ngồi như thế suốc buổi chiều ăn uống,
mỉm cười với nhau và không nói một lời.
Mãi đến
khi trời sụp tối cậu bé mới rời chỗ. Rồi bất ngờ cậu quay lại, chạy đến chỗ bà
lão và ôm lấy bà từ biệt. Món quà mà bà lão tặng cho cậu là nụ cười đẹp và cởi
mở nhất của bà. Khi cậu bé mở cửa bước vào nhà, người mẹ vô cùng ngạc nhiên vì
nét rạng rỡ còn tràn ngập trong ánh mắt cậu: "Điều gì hôm nay đã làm con hạnh
phúc như vậy?". Cậu bé đáp: "Con đã ăn trưa với thiên thần. Mẹ biết
không, người có nụ cười lấp lánh nhất trên đời". Trong khi đó, bà lão cũng
bừng tỉnh với niềm vui và trở về nhà. Đứa con trai nhận ra vẻ thanh thản trên
gương mặt mẹ và hỏi: "Điều gì hôm nay đã làm mẹ hạnh phúc như vậy?".
Bà lão đáp: "Mẹ đã ăn bánh cùng với thiên thần bên cạnh những chú chim bồ
câu. Con biết không, người còn bé hơn là mẹ nghĩ rất nhiều!"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét