Toại Khanh
Hôm rồi từ Pyin Oo
Lwin về Mandalay, trên đường thấy có bán mít nhiều quá, bèn động lòng trần ghé
mua một trái để gọi là không ngược đãi bản thân.
Mười mấy năm xa xứ, gần
trăm phần trăm thức ăn có xuất xứ Á Châu mà tôi ăn được đều là hàng đông lạnh,
chẳng đi đến đâu.
Trái mít tôi mua
không tệ, chỉ bị thối một góc nhỏ. Trái mít không to lắm, tôi tiếc của lấy dao
khoét gọn chỗ hư rồi coi như không có gì xảy ra. Ăn hết trái mít, cầm lên miếng
hư vừa cắt bỏ để dọn dẹp, tôi bỗng ngộ ra một điều mà lẽ ra phải thấy ở thiền
viện mới đúng.
Thì ra cái gọi mùi
thơm của trái chín chỉ đơn giản là mùi tử khí của nó ở giai đoạn bắt đầu. Thêm
chút thời gian, sẽ ngửi không vô nữa. Từ trái cây, tôi bỗng dưng nghĩ đến con
người.
Danh tiếng sự nghiệp
chính là tử khí của họ. Bởi hầu như ai lên được đến đỉnh điểm danh lợi kha khá
một chút thì tuổi đời khó mà dưới năm bó. Cứ cho họ thưởng thức thả dàn cái
mình có lúc năm mươi tuổi, thì đến tuổi 70 có ông cụ bà lão nào còn hơi sức nữa
đâu. Đi đứng, ăn uống, âm thanh, hình ảnh gì cũng lạt thếch.
Ngược dòng thời gian
một chút, một em bé thơ ngây bỗng dưng biết buồn ngẩn ngơ, biết ngồi một mình
tư lự, biết tự động cư xử phải phép với người chung quanh, nghĩa là em đang lớn,
đang trưởng thành để giã biệt tuổi mộng, giai đoạn đẹp nhất trong một đời người.
Tôi muốn gọi sự dậy thì đó của em là một thứ tử khí. Bởi em đang chuẩn bị làm
cha mẹ, chuẩn bị dấn thân để từng ngày trong hai mươi năm tiếp theo bước vào tuổi
trung niên. Nghe buồn lắm phải không? Nhưng chẳng lẽ em muốn mình cứ mãi hoài
là một em bé, một cô cậu hồn nhiên và không bao giờ có thêm một thay đổi nào
khác? Không, em phải đi tới, vạn vật phải chuyển động để tồn tại. Dù đó là những
bước chân đi về cõi chết.
Nhan sắc chín muồi của
một thiếu nữ, sự chững chạc của một thanh niên, rồi thì giai đoạn hồi xuân của
tuổi trung niên, sự già dặn của một người đứng tuổi, theo tôi đều là tử khí.
Nói trừu tượng một chút thì kiến thức, kinh nghiệm, và mọi thứ ta có được đều
là tử khí. Chúng càng nhiều thì tử khí càng mạnh, càng nồng. Hồi bé không có,
bây giờ lại có, rõ ràng chúng là biển báo cho biết ta đang sắp đến chỗ cuối đường
của hành trình dâu bể.
Nhớ lại mấy hôm đi tìm chỗ trọ học ở các chùa Miến Điện,
nhìn lên di ảnh của các vị sayadaw đã mất được treo trên tường, tôi từng ngậm
ngùi một nỗi riêng. Hồi nào còn trẻ, chắc chắn các vị cũng từng phải bôn ba trầy
trật như tôi bây giờ. Đến khi thỏa được nguyện lớn, dự hàng long tượng tăng-
già, thậm chí ngồi chiếu trên của bậc quần long chi thủ, thì tóc bạc da mồi,
buông hết mà đi. Nếu nguyện xưa chưa dứt, biết đâu hôm nay các vị lại tiếp tục
là những tiểu sa-di gầy gò thiếu ăn ở một chùa quê hẻo lánh nào đó để làm lại từ
đầu mọi thứ.
Đại khái, trái ngã màu nhìn ngon mắt hơn và bắt đầu thơm thì
coi như đang chuẩn bị về đất. Người có được chút gì để gọi là sự nghiệp thi coi
như đang sắp xuôi tay. Ai lại không hiểu được chuyện này, nhưng mỗi người một
cách nghĩ. Có kẻ không đành lòng bỏ lại thứ đang có, có kẻ ngán cảnh làm lại từ
đầu, có người thì tới đâu hay tới đó.
Viết đến chỗ này, tôi
chợt nhớ đến danh từ Hoa ngữ được dùng để gọi trái mít là Ba La Mật. Cái tên gọi
đó có vẻ như được vay mượn từ một ngôn ngữ khác, nhưng thú vị ở chỗ nghe giống
như một thuật ngữ Phật học. Ở tuổi này, tôi bỗng một ngày ngộ ra được một vấn đề
tu học thú vị từ trái mít, trái mít xứ người, coi như chút Ba La Mật của một
ngày lưu lạc ven trời.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét