Nick Vujicic
Bạn có biết điều gì
thật sự nực cười không? Sự phù phiếm thật nực cười, bởi khi bạn nghĩ mình gợi cảm
và đáng được xuất hiện trên trang bìa tạp chí People, thì bạn cũng sẽ nhận được
một bài học của cuộc sống khiến bạn hiểu rằng : sắc đẹp thật ra là cái đẹp
trong con mắt của người ngắm nhìn, và rằng cái đẹp bề ngoài không quan trọng bằng
vẻ đẹp bên trong.
Cách đây không lâu,
tôi gặp một cô bé người Australia bị mù. Khi đó chúng tôi thực hiện một cuộc đi
bộ thiện nguyện để quyên tiền cho những trẻ em cần trợ giúp về y tế. Cô bé đó
khoảng năm tuổi. Sau cuộc đi bộ, người mẹ giới thiệu bé với tôi. Bà giải thích
cho con mình biết rằng từ khi lọt lòng, tôi đã không có chân tay.
Những người mù thỉnh
thoảng đề nghị đươc sờ vào người tôi để họ có thể cảm nhận được một người không
tay chân là như thế nào. Tôi chẳng hề thấy phiền khi đáp ứng đề nghị đó, vậy
nên, khi cô bé mù ấy hỏi mẹ rằng liệu cô có thể "nhìn" tôi theo cách
của cô được không , tôi đã đồng ý. Mẹ cô cầm tay cô, hướng dẫn sờ vai và bàn
chân trái bé xíu của tôi. Phản ứng của cô bé khá thú vị. Cô rất điềm tĩnh khi sờ
đôi vai không có cánh tay và bàn chân trái bất bình thường của tôi. Sau đó, cô
bé đặt tay lên mặt tôi và hét toáng lên.
Qủa là buồn cười.
"Gì thế? Khuôn mặt
đẹp của tôi làm em sợ ư?' Tôi vừa cười thành tiếng vừa hỏi.
"Không! Đó là vì
khắp mặt anh có lông. Anh là một con sói à?"
Từ bé cho đến lúc đó
cô bé chưa từng sờ một bộ râu. Khi chạm vào râu của tôi, cô bé hoảng sợ. Cô bé
nói với mẹ rằng thật là buồn vì tôi lại lông lá như thế. Cô bé đó có quan niệm
riêng về sự hấp dẫn và rõ ràng bộ râu của tôi không thuộc vào danh sách những
thứ cô cho là hấp dẫn. Tôi không phật lòng. Tôi vui khi được nhắc cho nhớ rằng
ĐẸP LÀ ĐẸP TRONG CON MẮT - VÀ DO SỰ CẢM NHẬN - CỦA NGƯỜI CẢM NHẬN.
(Life Without Limits)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét