Hoàng Yến Anh
Từ một bức hình cũ chụp đã cách đây mười mấy năm, tự nhiên mấy
đứa lôi ra bình luận, đủ các chủ đề, nào là: „Ôi, tên kia sắp cưới rồi à?“,
„Nhìn nụ cười hồi còn độc thân của chúng nó tràn đầy sức sống“, „Hôm trước lục
lại đống đồ, tìm lại được một đống thư của mọi người. Ôi cái thời lãng mạn ngày
hôm qua…“ rồi cuối cùng một đứa đã dũng cảm thú nhận: Thương nhớ những ngày
xưa.
Ừ, cái ngày xưa ấy bây giờ biết tìm đâu? Tìm trong những lá
thư tay còn giữ lại, những tấm thiệp với những lời chúc lúc dịu dàng, tử tế,
lúc chỉ đơn giản là: „Ê, tên kia, mi là đồ đáng ghét“. Có lẽ, trong kí ức và
trái tim mỗi đứa, những ngày tháng ngọt ngào ấy vẫn mãi còn nguyên, cho dù chẳng
đứa nào dũng cảm thổ lộ (lũ con trai tất nhiên lại càng không). Còn mấy đứa con
gái, hết lo chuyện cưới hỏi, tiền nong, con cái, sữa bỉm..thì cũng chẳng còn ai
có thời gian mà hoài niệm về kí ức. Mà nếu có, thì cũng chỉ giữ trong lòng. Duy
chỉ có mình, muôn đời như bạn bè vẫn nói: „Sống ở trên mây!“ là vẫn thương, vẫn
nhớ, vẫn da diết đến cồn cào những năm tháng ngày xưa, dù mình không may mắn được
trải qua năm tháng cuối cùng của thời học trò, không được biết kì thi tốt nghiệp
cấp III nó như thế nào, càng không bao giờ biết cái cảm giác đỗ vào Đại học nó
ra sao. Trong những bức hình năm cuối cấp khi nhóm bạn tụ tập, chơi bài, liên
hoan, hát hò…chẳng bao giờ có mặt mình cả. Nhưng mình biết, những ngày tháng
đó, mỗi dịp tụ tập cùng nhau, chúng nó vẫn nhắc đến mình và vẫn ước: „Giá mà có
con nhóc kia ở đây“. Nhưng „con nhóc“ đó đã đi quá xa rồi, khoảng cách là bầu
trời, là thương nhớ, khát khao…
Nhiều năm qua đi với những bước đi không mệt mỏi,
nhưng khi dừng lại và ngoái đầu về phía sau, mình vẫn thấy mình của nhiều năm về
trước: Ngô nghê, dại khờ nhưng lúc nào cũng tràn đầy nhiệt huyết. Có lẽ ngày gặp
lại bây giờ, chúng nó vẫn sẽ nói mình như thế. Cuộc sống xứ trời âu đã 12 năm
qua không làm mình thay đổi về „bản chất“, vẫn giữ những nguyên tắc bất di bất
dịch, vẫn bướng bỉnh, vẫn dễ xúc động và vẫn nhiều nước mắt như ngày nào…Nhưng
lũ bạn ngày đó bây giờ ra sao? Nhớ hồi hè 2008 về Việt Nam, gặp lại chúng sau 7
năm xa cách, ăn với nhau được hai bữa cơm rồi sau đó mỗi người lại cuốn theo những
bước đi của mình, chẳng có một lần ngồi cùng nhau ôn lại những tháng năm học
trò như bao năm đã hứa. Liệu lần này có khác hơn không? Hay vẫn chỉ lại là lướt
qua nhau một vài lần và nhớ thương để đó? Mình cũng không biết nữa…
Đến tận bây giờ, trong tâm vẫn luôn có một nguyện ước,
nếu như được chọn một khoảng thời gian để quay trở lại, thì có lẽ mình vẫn sẽ
chọn tuổi 15 ngày ấy của mình bên những con người và những người bạn đầy yêu
thương thuở ấy. Sẽ lại cùng D đi dọc „con đường mưa“ thơm mùi hoa sữa và dựa
vào vai anh trong một khoảnh khắc nào đó và tỉ tê đủ mọi điều. Sẽ lại cùng N,
cùng T ôn lại những ngày học nhóm mà học thì ít, nói chuyện thì nhiều (chung
qui cũng là lỗi của mình là thích nói chuyện, lỗi của các chàng là thích hóng).
Đêm nào bố mẹ đi Hà Nội công tác, mấy đứa lại kéo chăn xuống phòng bố mẹ ngủ đến
nỗi sập cả giường. Không biết bây giờ chúng còn nhớ? Hay những buổi chiều đi học
thêm lớp này lớp nọ, vui ơi là vui và dĩ nhiên, còn cả tỉ tỉ chuyện mà
mình đã lưu lại trong cuốn Nhật Kí Lớp hôm nào. Vẫn giữ nó như báu vật, như là
giữ những lá thư ngày xưa của bạn bè viết. Thời đó còn đi học, ít tiền, cả nhóm
viết thư cho mình, mỗi đứa chỉ được viết ¼ trang A4, chúng còn tiết kiệm đến mức
viết lên cả bên trong phía phong bì, khi gửi thư sang cho mình thì đề ở ngoài:
„Cậu ơi, nhớ bóc thư cẩn thận nhé!“. Vẫn nhớ như in lá thư của Tr viết sang đòi
nợ: „Ê, còn nợ tao 35 nghìn trước khi đi mà không trả đấy, khi nào về trả tao
35 nghìn US Dollar nhé“, thư của Th (con trai mà viết thư hay ghê) toàn kể chuyện
nghịch ngợm ở lớp cho mình nghe, lần nào đọc xong cũng cười thắt ruột, thư của
Q với những lời trách hờn dịu nhẹ và của NA với bài thơ „ăn trộm“ từ
trong cặp D rồi gửi sang cho mình kèm theo lời nhắn: „Chị đọc đi, thương
như thế còn chưa đủ hay sao?“. Sau này thỉnh thoảng khi thu sang, mình vẫn hay
nhẩm đi nhẩm lại bài thơ cũ mà D viết năm nào (và nếu như NA không gửi sang cho
mình, chắc nó đã nằm trong đống rác từ đời nào): „Tôi có một tuổi thơ/
Long lanh trên ngọn cỏ/ Tôi có một cánh cò/ Êm ả lời mẹ ru/ Tôi có một mùa thu/
Không bao giờ trở lại/ Và một người con gái/ Tôi đợi hoài trong mơ“.
Bao nhiêu năm đã trôi qua, trong kí ức bạn bè có lẽ
mình vẫn tồn tại. Nhưng thời gian, khoảng cách, bộn bề công việc và trăm nhìn
những lý do không tên khác đã đẩy cuộc sống của mình và họ ra xa nhau. Không ai
đổ lỗi cho nhau và dường như tất cả đều chấp nhận điều đó. Vẫn dõi theo
Facebook nhau nhưng hầu như chẳng bao giờ để lại những lời nhắn. Nhưng mình biết,
các bạn của mình vẫn hạnh phúc, và với mình thế là đủ. Đôi khi vẫn tự hỏi tại
sao lại như thế, nhưng không tìm thấy câu trả lời. Tuổi 15 ngọt ngào và trong
trẻo như những giọt mưa xuân và nó vẫn ở lại trong kí ức mình như thế, dẫu cho
thời gian đã trôi qua lâu lắm rồi, dẫu cho cuộc sống của mỗi người bây giờ mỗi
ngả và chẳng còn ai còn đủ thời gian để hoài niệm. Sống với kí ức không hẳn làm
cho con người ta hạnh phúc nếu như họ không biết cân bằng với hiện tại. Vậy
nên, chỉ có mình – đứa con gái tự tin luôn nghĩ rằng „quá khứ là bầu trời để nhớ
chứ không phải là bầu trời để sống“ vẫn đôi lúc cho phép mình „lôi ngược thời
gian“ tìm về với miền kí ức thẳm sâu. Không phải là để khóc, mà là để mỉm cười…Cảm
ơn bạn, cảm ơn những con người đã cùng một thời sát cánh cùng mình.
http://bloghoangyenanh.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét