ĐỨC ĐẠT-LAI LẠT-MA
Khi trở về già và nếu như ta không
có một tín ngưỡng tôn giáo nào cả, thì cũng nên hiểu rằng những khổ đau cơ bản
nhất – sự sinh, bệnh tật, già nua, cái chết – là những thành phần bất khả phân của
sự sống. Ngay từ lúc sinh ra đời, ta không thể nào tránh khỏi già nua và cái
chết. Nó là như thế. Nếu oán thán rằng đấy là bất công, rồi ước muốn phải khác
hơn thế, thì quả thật là vô ích.
Theo Phật giáo, việc được sống lâu
hay không là nhờ vào những phẩm hạnh của chính mình trong quá khứ. Kể cả trường
hợp ta không phải là người Phật giáo đi nữa thì cũng nên nhìn vào những người
đã chết khi họ còn trẻ để cảm thấy hân hoan khi mình có một cuộc sống kéo dài
hơn họ.
Nếu trước đây trong giai đoạn đầu
tiên của cuộc đời, ta đã có một cuộc sống phong phú, thì hãy cố nhớ lại trong
cái khoảng thời gian đó ta từng đóng góp những gì cho xã hội, và đã từng thực
hiện được những công trình ích lợi nào với chủ tâm chân thành. Nếu đã làm được
những điều ấy thì giờ đây ta sẽ không có gì để hối tiếc nữa.
Nếu ta mang một tín ngưỡng tôn giáo
thì hãy cứ cầu khẩn hay suy tư tùy theo đức tin của mình. Nếu tinh thần còn
trong sáng, ta hãy suy nghĩ rằng sự sinh, bệnh tật, già nua và cái chết là
những thành phần thuộc vào sự sống của con người mà ta không thể nào tránh được
những thứ ấy. Hiểu được như thế và hoàn toàn chấp nhận sự thật đó sẽ giúp ta
bước vào tuổi già một cách bình thản hơn.
Điều đó cũng đang đến với tôi, vì
tôi cũng đang bước vào cái tuổi sáu mươi bảy (1). Nếu như đôi khi tôi không
chấp nhận từ trong thâm tâm là thân xác vật chất của mình đã già, xuyên qua cái
con số năm tháng như vừa kể trên đây, thì tôi sẽ khổ sở lắm khi phải chấp nhận
cái tình trạng hiện nay của tôi. Khi đã già, tuy rằng không phải là một cách tự
lừa phỉnh lấy mình, nhưng ta cũng nên ý thức ý nghĩa thật sự của cái già là gì
và từ đó rút ra những gì tốt đẹp nhất.
Hãy nên tự hỏi ta còn có thể cống
hiến được gì cho cái xã hội này hay không, trong khi ta vẫn còn nhờ vả vào nó.
Với những hiểu biết mà ta từng thu đạt được, nhất định là ta phải có ích lợi
hơn nhiều so với những người không được sống lâu như ta.
Hãy kể lại cuộc đời ta
cho gia đình, cho những người thân thuộc chung quanh, chia sẻ với họ những kinh
nghiệm của chính mình. Nếu ta thích gần gũi với con cháu thì trong khi chăm sóc
chúng, ta hãy truyền đạt cho chúng những hiểu biết của ta và góp phần vào việc
giáo dục chúng.
Nhất định là ta không nên bắt chước
những người già cả suốt ngày chỉ ta thán và gây sự. Chớ nên phung phí năng lực
của ta bằng cách đó. Chẳng những ta không làm cho bất cứ ai khác vui lòng mà
lại còn mang tuổi già của ta để thách đố với khó khăn.
Ghi chú :
1- Đức Đạt-Lai Lạt-Ma thuyết giảng
những lời này vào năm 2000.
ĐỨC ĐẠT-LAI LẠT-MA
NHỮNG LỜI KHUYÊN TÂM HUYẾT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét