Tolstoy mặc
dù là người rất nổi tiếng, xuất thân quý tộc nhưng lại thích sống với những người
bình dân, kết bạn với những người nghèo và không bao giờ ông ra vẻ hợm hĩnh.
Một lần
ông đi du lịch xa, trên đường đi ngang một ga tàu hỏa. Ông muốn đi dạo trong
khu sân ga này nên đi dọc theo hành lang nhà ga. Lúc đó một chuyến tàu hỏa đang
khởi động, hú còi báo hiệu. Tolstoy đang bước chậm rãi , thình lình một người
phụ nữ la toáng lên từ cửa tàu: "Này bác kia ơi, bác mau đưa giúp cho tôi
chiếc giỏ trong phòng chờ, tôi quên lấy ra".
Thì ra người
phụ nữ này thấy Tolstoy ăn mặc xuềnh xoàng, lại lấm lem bụi đường nên tưởng ông
là phu khuân vác của bến tàu.
Tolstoy vội
chạy vào phòng chờ lấy cái túi đưa cho người phụ nữ. Người phụ nữ tỏ vẻ biết ơn
nói: "Ôi cảm ơn!" rồi dúi vào tay Tolstoy một đồng, "Cái này để
thưởng cho bác!"
Tolstoy
nhận đồng bạc, nhìn rồi cho vào túi.
Tình cờ,
người hành khách ngồi cạnh người phụ nữ lại nhận ra "cái ông khuân
vác" đầy bụi bặm này chính là Tolstoy, nên đã quát người đàn bà: "Này
chị, chị có biết chị vừa thưởng tiền cho ai không? Đó là Leo Tolstoy đấy!"
"Ôi
lạy chúa!", người phụ nữ thảng thốt, "Tôi đã làm gì thế này?" Bà
vội giải thích với Tolstoy "Ôi , thưa ông Tolstoy, xin ông đừng để bụng
chuyện vừa rồi, xin ông trả lại đồng bạc ấy cho tôi. Làm sao tôi có thể đưa tiền
như thế cho ông được? Thành thật xin lỗi ông! Tôi không biết mình đã làm gì nữa".
"Thưa
bà, tại sao bà lại xúc động đến thế? . Tolstoy bình tĩnh nói, "Bà có làm
việc gì xấu đâu? Đồng bạc này là công của tôi nên tôi phải nhận nó!"
Tiếng còi
tàu lại hú vang lần nữa và chiếc tàu bắt đầu xình xịch khởi hành, mang theo người
đàn bà vẫn chưa hết bàng hoàng.
Tolstoy mỉm
cười nhìn theo con tàu xa dần rồi ông lại tiếp tục cuộc hành trình của mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét