NGUYỄN THỊ THẢO
Con ở Đức về, giàu có, đón mẹ ra nuôi. Con dâu hồ hởi, cơm quà cho mẹ chu đáo.
Giường mẹ màn mới, quạt riêng.
Mẹ như vàng ...
Chồng biếu mẹ mọi thứ. Thương mẹ, anh hay gần, trò chuyện, lại gởi quà về quê. Vợ nhìn xoi mói. Bữa ăn thiếu đậm đà. Tối đến màn chẳng mắc. Lạnh nhạt...
Mẹ thành bạc ...
Mẹ ốm, nằm một chỗ, khó ăn, khó ngủ, ho...
Chẳng chăm mẹ. Một mình vất vả mọi việc, vợ bực bội và lạnh lùng:"Xem thế nào, đưa mẹ về quê..."
Mẹ thành rác vứt bờ tre ...
Mẹ như vàng ...
Chồng biếu mẹ mọi thứ. Thương mẹ, anh hay gần, trò chuyện, lại gởi quà về quê. Vợ nhìn xoi mói. Bữa ăn thiếu đậm đà. Tối đến màn chẳng mắc. Lạnh nhạt...
Mẹ thành bạc ...
Mẹ ốm, nằm một chỗ, khó ăn, khó ngủ, ho...
Chẳng chăm mẹ. Một mình vất vả mọi việc, vợ bực bội và lạnh lùng:"Xem thế nào, đưa mẹ về quê..."
Mẹ thành rác vứt bờ tre ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét