Thứ Năm, 9 tháng 1, 2014

NỖI ĐAU

VŨ THOẢNG

Giờ chấm bài, cả lớp im thin thít. Tôi gọi:
- Dũng! Lên đây!
- Dạ!...
Không như những em trước, Dũng chỉ nhăn mặt, mỗi khi chiếc thước kẻ tôi quất lên mu bàn tay. Tôi càng giận, cứ thế vụt cho chừa cái tính viết ẩu. Mu bàn tay của Dũng rớm máu ...

Gần 30 năm sau, từ chiến trường, Dũng trở về thăm tôi. Em ôm chầm lấy tôi bằng cái cánh tay còn lại:
- Thầy! Thầy!...
- Em! Dũng!...
Tôi thảng thốt như vẫn thấy cái bàn tay non nớt, rớm máu của em ấm ở sau lưng.


Không có nhận xét nào: